Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2007

Viết Cho Một Ước Mơ

Hình ảnh
Kí ức con người lưu giữ bền lâu những ấn tượng với sắc mầu đậm nhạt khác nhau. Tình tiết sự kiện gắn với những ấn tượng ấy có thể bị xoá nhoà theo năm tháng, nhưng không vì thế những gam mầu ấy thôi không rung động lòng ta mỗi khi hồi tưởng.

Có Những Nhịp Cầu

Hình ảnh
Tháng Bẩy đến. Trong sâu thẳm, lòng tôi nặng trĩu một nỗi day dứt khó nguôi ngoai thúc giục tôi trở lại miền đất ấy. Đã mấy năm nay, cứ vào dịp này tôi lại trở lại với Quảng Trị, vượt qua 600km đường bộ đến thắp nén nhang cho anh tôi cùng bao nhiêu đồng đội của anh, những người lính nằm lại trên mảnh đất này. Trở lại để tìm đến . Em tìm đến với anh, người sống tìm đến người đã chết, hiện tại tìm đến với quá khứ, phai nhạt lãng quên tìm đến kí ức cuộc chiến qua hai bờ âm dương cách biệt.

Thư Gửi Người Đã Khuất

Hình ảnh
Anh kính yêu! Tháng trước em vừa đi Quảng Trị về, và đêm nay em ngồi viết những dòng này gửi cho anh, cho dĩ vãng, cho kí ức, hay cho hiện tại của em, cho tương lai của các con em (là các cháu anh đấy). Viết cho cái gì em cũng không biết nữa, chỉ biết bao nhiêu năm rồi bố mẹ và chúng em vẫn day dứt khôn nguôi vì chưa tìm được anh dù cuộc chiến đã lùi xa ba mươi năm rồi. Anh ạ, từ xưa đến nay mỗi khi nhắc tới chiến tranh người ta thường dùng những từ: hào hùng, oanh liệt, vĩ đại…Nhưng có lẽ với em và nhiều người khác, nhất là những ai đã đi qua cuộc chiến, hay đã mất những người thân yêu nhất của mình thì chiến tranh là khúc bi tráng bởi nó gắn liền với số phận bao nhiêu con người, bao nhiêu gia đình.

Thư Thời Chiến

Hình ảnh
Kính gửi anh Đặng Vương Hưng! Cách đây hơn một năm tôi có đọc lời đề nghị của anh đăng trên báo về việc muốn sưu tập những lá thư và nhật kí được viết trong chiến tranh, với mục đích làm một tuyển tập Những Lá Thư Thời Chiến. Ngày đó tôi cứ suy nghĩ mãi có nên viết thư và gửi cho anh những lá thư gia đình tôi đang giữ hay không, bởi lẽ đó là kỉ vật cuối cùng còn lại của anh tôi, một người lính đã ngã xuống trên chiến trường Quảng Trị mùa hè máu lửa 1972 khi mới vừa qua lần sinh nhật thứ 18. Lá thư ấy là những gì riêng tư nhất của anh tôi với gia đình. Phân vân mãi và tôi đã không gửi tới anh.

Thu Cho Sài Gòn

Hình ảnh
Không hiểu sao khi dòng đời chảy vào khúc mùa thu, khi một sáng thức dậy bất chợt thấy sương thu trên tóc anh hay suy tư hơn, hay hoài niệm hơn. Thu đang đến ngoài kia và Thu đang đến trên tuổi trời. Len lén, nhẹ nhàng nhưng cũng thật bất ngờ. Lòng thoáng một chút buồn man mác, một chút cô đơn vô cớ. Phải chăng bởi Thu luôn là mùa nhạy cảm. Nhạy cảm như những chiếc lá vàng ngoài kia, chần chừ, níu kéo cố bám cành mùa hạ để rồi trước một cơn gió vô tình thoảng qua chúng rùng mình, run rẩy rời cành, xoay xoay như những quả chuông vàng xôn xao trong gió. Người ta ví cây mùa thu như lòng người đa sầu đa cảm, một chút kỉ niệm, một hình ảnh thoáng qua hay một nét nhạc ngày nào cũng làm ta thấy vị mặn lăn dài trên má. Nước mắt tuổi thu đó em.

Nhớ mưa xưa

Hình ảnh
Mưa xưa ư?... Trong tôi còn đó loong boong tiếng nước dột nhỏ vào la liệt những xô chậu bày ra khắp nhà. Mắt còn cay những cơn ngái ngủ lồm cồm bò dậy căng lên đình màn tấm nilon che giấc mơ thời niên thiếu khỏi ướt giữa mưa đêm.Trong tôi vẫn còn nghẹn đắng cái nghèo một đời cha mẹ…