Anh kính yêu! Tháng trước em vừa đi Quảng Trị về, và đêm nay em ngồi viết những dòng này gửi cho anh, cho dĩ vãng, cho kí ức, hay cho hiện tại của em, cho tương lai của các con em (là các cháu anh đấy). Viết cho cái gì em cũng không biết nữa, chỉ biết bao nhiêu năm rồi bố mẹ và chúng em vẫn day dứt khôn nguôi vì chưa tìm được anh dù cuộc chiến đã lùi xa ba mươi năm rồi. Anh ạ, từ xưa đến nay mỗi khi nhắc tới chiến tranh người ta thường dùng những từ: hào hùng, oanh liệt, vĩ đại…Nhưng có lẽ với em và nhiều người khác, nhất là những ai đã đi qua cuộc chiến, hay đã mất những người thân yêu nhất của mình thì chiến tranh là khúc bi tráng bởi nó gắn liền với số phận bao nhiêu con người, bao nhiêu gia đình.