Vòng tay


Ngày thứ Bẩy tháng giáp Tết. Trung tâm bảo trợ xã hội. Nhiều xe đỗ trong sân. Khá đông người. Những cư dân cư ngụ ở trung tâm và khách cùng nhau xúm lại mang vác đồ. Tấm băng rôn chào mừng treo trước hội trường đem lại cho nó một cảm giác phô trương.

Trong hội trường. Những em bé tật nguyền múa hát chào mừng trong tiếng nhạc. Nó thấy ngường ngượng, không cắt nghĩa được cảm xúc ấy. Trong nó con người lý trí, tỉnh táo, phán xét thường xuyên lên tiếng nhắc nhở con người đa cảm. Chỉ khi thả lỏng cảm xúc, không quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh trái tim nó bỗng trở nên nhạy cảm đến yếu mềm… Cô bé hát bài Gặp Mẹ Trong Mơ (Mother in the Dream) gặp trục trặc về âm thanh và chuyển qua hát không tăng âm. Tiếng hát ấy bỗng động vào trái tim nó.

Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi.
Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ.

***

Phòng chăm sóc trẻ sơ sinh. Mùi tanh nồng của tã lót. Trẻ ở đây thích được bế - các cô bảo mẫu nói. Mọi ngưòi bế và chơi đùa với các bé. Nó dừng lại trước cái cũi có ba đứa trẻ bị bại não rồi bế một đứa lên. Cái chỗ trống tạo ra làm đứa kia động đậy. Bé ghen tỵ đây. Nó sửa lại mép chăn. Một khuôn mặt không có mắt hiện ra. Nó vẫn choáng dù đã thấy bé qua tấm hình nhóm tiền trạm mang về. Hai cục nhãn cầu động đậy dưới lớp da liền kín. Bé đang nhìn nó? Một lát nữa nhé. Bác bế anh một chút rồi đến lượt con. Nó nói, tự dưng nước mắt trào ra.

***

Ngày ấy nó vừa bước vào cuộc đời kiếm sống, làm việc ở công trường xây dựng thuỷ điện. Sống cùng ba người đồng nghiệp trong một căn phòng tập thể heo hút gió trên tầng 5. Trong số đó có một thằng kém nó hai tuổi, quê Trúc Sơn, tên Mạnh. Thằng Mạnh học xong cấp 3, đã làm công nhân trên công trường một thời gian. Khi công trường bước vào giai đoạn gấp rút thiếu một số lượng phiên dịch viên, Tổng công ty quyết định tuyển lựa một số công nhân và đào tạo tiếng Nga tại chỗ để bổ sung. Mạnh được chọn trong số đó.

Thằng Mạnh thua nó về tuổi và học vấn nhưng trải đời hơn. Đồng hương Trúc Sơn nói Mạnh có vợ con ở quê, nhưng cậu ta một mực phủ nhận. Kể cũng lạ, Mạnh hầu như không về quê, ngay cả những dịp Lễ Tết. Không chỉ nó mà cả bọn có cảm giác thằng Mạnh sợ về chốn đó. Trước lời gợi ý về quê nhau chơi, Mạnh luôn tìm mọi cách thoái thác.

Thời gian trôi, sống với nhau lâu cái kim trong bọc cũng lòi ra. Thằng Mạnh không giấu chuyện riêng nữa. Mạnh kể hồi mới lên công trường được mấy tháng, ông bố goá bụa gọi về quê cưới vợ. Lúc ấy thằng Mạnh mới hơn 18 tuổi. Rồi vợ chồng Mạnh có con. Nhưng trời không cho may mắn. Đứa bé bị bại não, như một cục thịt nuôi không lớn. Vợ chồng Mạnh ôm con đi khắp các bệnh viện, nhưng chẳng có kết quả. Mệt mỏi, thất vọng, Mạnh ở lì trên công trường, bỏ mặc vợ ở quê xoay sở với đứa bé.

Bẵng đi khá lâu, một buổi trưa vợ Mạnh xuất hiện ở khung cửa căn phòng tập thể. Đã nghe tả nhưng nó không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của người phụ nữ thôn quê ấy. Cô ấy ngoan và lễ phép. Sau câu chuyện xã giao, mấy thằng chúng nó cáo lui nhường lại căn phòng cho đôi vợ chồng. Đến chiều trở về vợ Mạnh đã không còn ở đó. Cô ấy gửi lại lời chào. “Mày có tiễn cô ấy ra bến xe không?” Mạnh lắc đầu. “Ít ra mày cũng nên đưa cô ấy ra bến đò chứ”. Mạnh quay mặt đi. “Có người chờ cô ấy dưới nhà. Tao có mời cô ấy ở lại ăn một bữa cơm cùng chúng mày, nhưng họ vội phải về.”

Sang sông lần ấy người vợ quê đã bước ra khỏi cuộc đời của Mạnh. Đứa bé cô ấy đã để lại ở một bệnh viện nào đó khi đi lấy chồng.

***

Nó ôm đứa bé trong lòng. Hơi ấm từ ngực nó truyền sang cái hình hài non nớt. Đứa bé thôi ngọ nguậy, rúc vào ngực nó. Nó nhắm mắt để mặc những giọt nước mắt chảy xuống. Nó nghĩ tới thằng Mạnh, hình dung ra bến đò chiều nơi vợ thằng Mạnh và người đàn ông đến sau sang sông. Thằng Mạnh hồi đó mới ngoài hai mươi. Nó và mấy bạn cùng phòng cũng còn trẻ quá, biết khuyên bảo gì nhau. Mà khuyên gì nhỉ?

***

Có thương, rồi ta cũng đặt con xuống. Hơi ấm chốc lát ta cho con rồi cũng tan loãng trong lạnh lẽo mùa đông. Ta sẽ lên xe ra về. Điều ta làm rồi gió cũng cuốn đi. Nó tự nhủ, nhưng nó thật sự xúc động với cảm xúc dâng lên từ vòng tay ôm của nó: rộng lớn và bé nhỏ, mạnh mẽ và bất lực, yêu thương và đau đớn, gieo hy vọng và cũng tuyệt vọng không cùng.

Nhận xét

  1. Anh Nhân, em xin phép coppy cái này về up trong 1 group đóng nhé, lý do em sẽ báo sau ạ. Em cảm ơn trước ạ !

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét