Truyện nhiều người viết (đoạn 6)

Dưới đây là phần viết của Mystery Member. Xin vui lòng click vào tên blogger để đọc phần viết trước. Phần viết này có thể thay đổi để phù hợp với của các thành viên khác.
Đoạn 1: Rất_Huế71
Đoạn 2: Blue Blog
Đoạn 3: Lợi Trần
Đoạn 4: Thợ Mộc
Đoạn 5: Kim Phụng 

Tiếng chuông điện thoại réo rắt cắt ngang dòng suy nghĩ, Vân giật mình “Sao thế nhỉ, sao hình ảnh người đàn ông đó cứ ám ảnh mình?“, cô lắc lắc mái tóc dài như thể làm vậy có thể gạt đi ánh mắt của Vinh.

- Mây à? Đang chu du chốn nào mà mãi không nghe máy vậy nàng?

Là điện thoại của Hà Anh, cô bạn thân của Vân. Hà Anh có tính cách khác hẳn với bạn mình. Vân nhẹ nhàng, thướt tha với tóc dài, áo tím, còn Hà Anh đằm thắm, bướng bỉnh với tóc ngắn, váy xòe rực rỡ. Vân ý tứ từng cử chỉ giọng nói, phải nói rằng cô rất Huế, còn Hà Anh tự tin, hài hước, tế nhị … rất Hà Nội. Cả hai cô đều đẹp mà chẳng thể nói ai đẹp hơn.

- Ừa, Hà Anh à, đi công tác về hồi nào mà giờ mới gọi Vân? 

- Sáng nay, họp xong là mình gọi Mây liền à.

- Rảnh không? Chiều gặp mình nha?

- Với mi thì lúc nào ta cũng rảnh hết á. Mấy giờ? Chỗ cũ nhoa, lâu quá không gặp nhớ mi quá à. Công việc sao rồi?

Họ là thế, không gọi thì thôi, cứ gọi tới là ríu ra ríu rít, cắt đứt câu chuyện không nổi. 

- Rồi rồi, vậy đã nha, chiều gặp nói tiếp mà, Vân cúp máy nha Hà Anh.




Chiều Huế thật nhẹ nhàng, quán cafe “Sông Hương” có hai cô gái xinh đẹp cười khúc khích sau khóm thủy trúc, cái góc tối ấy bỗng nhiên trở thành tâm điểm thu hút những ánh nhìn. Lý lẽ của hội đàn ông là “Chẳng phải các cô xinh đẹp là để chúng tôi nhìn sao? Cớ gì mắng chúng tôi là vô duyên?” Và có lẽ hai cô cũng quá quen với những ánh mắt ấy nên chẳng lấy vậy làm phiền lòng.


- Mây à, có gì mới chưa? Tối hôm gọi điện qua nhà nghe bác gái than phiền dữ nha. Mình có trấn an cụ rồi, thời bây giờ là trâu chậm uống nước trong, cứ nhanh nhanh chóng chóng như mình rồi lại quay về chỗ cũ, giờ lại thấy thoải mái ghê nhoa.

Hà Anh luôn gọi Vân là Mây, vì Vân cũng có nghĩa là mây, mây vì mái tóc, mây vì sự lãng mạn, mây vì sự nhẹ nhàng của cô. Hà Anh cười, nhưng Vân lại cảm nhận vị chua xót trong câu nói của bạn, Vân biết cô chẳng hạnh phúc gì vì sự “thoải mái” bất đắc dĩ này. Lấy phải người chồng cờ bạc, cho dù vừa sắc vừa tài nhưng Hà Anh cũng chẳng thể níu giữ mãi cái gia đình be bé ấy, rồi cũng đến hồi cuối…. Hà Anh bỏ lại quá khứ buồn, một mình bắt đầu lại ở mảnh đất miền Trung, chẳng người thân thích.

- Chưa đến duyên mà, nghe mạ giục nhiều khi cũng nản lắm, nhưng đâu phải cứ muốn là được.

- Trùi, nàng ạ, mơ mộng quá là không ổn đâu nhá. Đừng có thần tượng hóa tình yêu là được, như tôi này, yêu thật luôn, thắm thiết luôn, lấy chồng vì tình yêu đích thực đấy, nhưng rốt cuộc thì chẳng ra sao cả. Giờ mình chẳng tin tình yêu của hội đàn ông. Tin không, có em trai nói với mình “Chị ạ, em có quan điểm rất khác người, ai là mẹ của các con em sẽ là vợ của em, còn tình yêu thì không thể ép buộc em được”, hài ghê cơ.

- Chi rứa? Lại có em nào theo đuổi à? Sao mi lạ rứa, đàn ông chững chạc đầy mà sao toàn các em trai theo mi là sao?

- Mình chưa phỏng vấn các em nên không biết, hay là cho Mây số điện thoại để Mây hỏi mấy em giùm Hà Anh nha?

Hà Anh vừa nói xong cười toe toét khoe chiếc răng khểnh duyên dáng, còn Vân chỉ biết lắc đầu với sự tinh nghịch của bạn mình. 

- Vân quen một người, anh ấy là người đã từng kết hôn, nhưng chẳng hiểu sao mình cứ hay nghĩ về anh ấy. Không biết có phải là yêu không nữa.

- Đã từng kết hôn á? Thôi, tôi xin nàng. Từ ngày chia tay mình rút ra hai kết luận. Thứ nhất trong các cuộc chia tay, phụ nữ là người vô tội, thứ hai: nếu có tội chắc hẳn tội ấy từ đàn ông mà ra. Nói đi nói lại thì vẫn là đàn ông bỏ vợ vì họ xấu xa, xấu xa tới mức vợ bỏ cơ mà.

- Chi mà kết luận kỳ rứa?

- Ui, cô bé, cô còn chưa …”bóc tem” đương nhiên là chưa hiểu đời bằng mình rùi. Để chàng xấu xa đó lại, nghe mình đi.

Vân chun sống mũi dọc dừa, giả bộ le lưỡi. Hà Anh cái gì cũng tốt chỉ riêng cách nhìn nhận về đàn ông của cô thì có phần cực đoan, cũng chẳng trách được, chỉ vì một người đàn ông không tốt mà giờ lỡ dở cuộc đời.

- Mây biết không, phụ nữ tốt lấy phải người đàn ông không tốt thì sau một thời gian chung sống cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ xấu vì họ buộc phải ly hôn.

- Nói chi lạ rứa? Mình không hiểu?

- Có gì đâu, ở cái nước ngàn năm văn hiến này, phụ nữ ngày xưa phải tam tòng tứ đức, chồng có đánh đập tàn nhẫn hay gì gì đi nữa thì cũng phải thủ tiết theo chồng. Ngày nay thì đỡ hơn, họ không bắt phụ nữ phải ở giá đến già nữa, nhưng vẫn sẽ đứng từ xa chỉ chỏ “Chị kia xinh thế mà một đời chồng rồi đấy”. Chẳng phải họ cho rằng phụ nữ ly dị là điều gì đó xấu xa kỳ dị hay sao.

- Ai bảo vậy? Tại Hà Anh suy diễn thì có – Vân nhăn mặt phản đối 

- Hơ, bé hay nhỉ, đừng có cãi, Hà Anh là người trong cuộc nói sai thế nào được. Không tin bé cứ thử lấy chồng và ly dị đi biết liền à. 

Hà Anh nói giọng chua chát, ánh mắt cô chợt buồn buồn. Ngày nào đó, thật xa trong quá khứ, cô cũng từng sở hữu cái dáng vẻ bẽn lẽn, dịu dàng như Mây bây giờ. Cô hoa khôi xinh đẹp đương nhiên không thiếu người theo đuổi, và kết cục là một đám cưới đẹp như mơ, mọi người ghen tỵ với hạnh phúc của cô cho đến ngày mọi thứ vỡ tung, kết cục ai đi đường nấy…, Hà Anh vẫn đẹp rạng rỡ nhưng cô không còn niềm tin vào đàn ông, không còn cái vẻ dịu dàng nhút nhát, thay vào đó là một phụ nữ sắc sảo, hiện đại. Cô phải sống tốt, cuộc đời này chỉ sống duy nhất có một lần, không có bản nháp, cô không muốn phí phạm cuộc sống tươi đẹp này bởi nỗi đau cuộc tình đã qua. Cô chấp nhận lời mời của một công ty liên doanh nước ngoài chuyển vào Huế, làm trưởng phòng kế hoạch. Tuy hơn Vân vài tuổi, nhưng bề ngoài chẳng ai thấy được khoảng cách nơi họ. Đúng là ông trời chẳng lấy của ai tất cả mọi thứ, từ ngày chuyển công tác, công việc của Hà Anh rất thuận lợi, nhan sắc và địa vị cô chẳng thiếu. Vào cái tuổi 30, phụ nữ có một vẻ đẹp toát ra từ vẻ tự tin của họ, quyến rũ và đằm thắm. Vậy nhưng Hà Anh vẫn một mình, ai hỏi tới chuyện riêng tư cô giả lả: “Ở vậy cho đàn ông nó thèm”. Thực ra chẳng phải cô kiêu kỳ, chỉ là yêu ai đó là trao cho họ quyền làm tổn thương trái tim mình, Hà Anh sợ, cô không muốn đau thêm lần nữa.

- Người này không xấu vậy đâu, Hà Anh thử gặp một lần đi sẽ biết.

- Xin nàng tập 2 đấy, tránh xa ông bỏ vợ đó ra. 

- Thì cứ cho là vì mình đi, không gặp mà kết luận vội vã chẳng phải là chủ quan lắm sao.

Vân làm bộ nheo mắt, đôi môi nhỏ chu lại nũng nịu. Hà Anh bật cười trước dáng vẻ của cô đành xuống nước.

- Một lần thôi nhé, nhớ là mình có trực giác rất tốt, sau khi gặp nếu mình nói là một câu: ”Xấu” thì Mây đừng có thuyết phục mình nữa nhé.

- Biết rồi mà, giờ mình ăn tối luôn nha, đói quá rồi. Bún bò hay bánh bột lọc đây?

- Cả hai đi, xa Huế là mình nhớ Mây với mấy món Huế nhất đó, hôm trước nằm mơ thấy Mây bỏ 3 thìa đầy ớt vào bát bún bò của mình, cay chết luôn.

Hai cô cười khúc khích rồi kéo nhau ra khỏi quán.

Nguyen Thi Dung at 09/07/2012 09:19 am comment
Cháu đã cố gắng để post bài. Phần bài viết của cháu đã xong. Rất mong cả nhà góp ý để cháu sửa vì như lúc đầu cháu đã nói là cháu không biết viết.
Nguyen Thi Dung at 09/07/2012 09:40 pm reply
To chú Nhân: Thôi, cháu không dám nhận nhuận bút đâu ạ. To Rat_Hue: Em cảm ơn chị. Chị sang nhà em đọc bài nhé.
Rat_Hue71 at 09/07/2012 01:37 pm reply
Chúc mừng Dung nhé. Mọi người sẽ cùng đọc mà, riêng RH thì rất hồi hộp đấy ạ.
Trần Thành Nhân at 09/07/2012 12:07 pm reply
Dung sử dụng nhà cung cấp điện thoại nào?
CHÂU GIANG at 09/01/2012 05:12 pm comment
Sau đổ vỡ người ta chín chắn hơn, biết sống và chăm lo cho mình nhiều hơn bởi vì họ đã hi vọng, đã hi sinh quá nhiều nhưng chẳng nhận lại đc gì...
Trần Thành Nhân at 09/01/2012 05:23 pm reply
Vay - Trả, Gieo - Gặt ... là quy luật. Tôi mạo muội nghĩ rằng hạt lành mình gieo và chăm sóc bằng những hy vọng và hy sinh đến một ngày, dù muộn, sẽ cho trái ngọt. Không phải từ người ấy thì sẽ từ các con.
THOMOC at 08/31/2012 11:57 am comment
Không viết thêm cho bà con thưởng thức à ?[img]7[/img]
Trần Thành Nhân at 08/31/2012 12:36 pm reply
Ô, Thợ Mộc, đây là bài của Hạt Dẻ đăng nhờ trên blog của mình. Tiếp theo đến lượt bạn Dung. Mình sẽ viết sau.
Kim Phung at 08/28/2012 12:22 pm comment
Hjhj, chúc mừng MM nhé, bài viết rất lôi cuốn và diển tả nhận vật rỏ nét .
Hạt dẻ at 08/28/2012 06:59 pm reply
Cảm ơn KP đã khen, mình ngại việc ráp nối các đoạn lại với đoan mình viết sẽ hơi khó, mạch truyện chưa được liền.
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 07:38 am comment
"...cuộc đời này chỉ sống duy nhất có một lần, không có bản nháp..." - I like it.
Rat_Hue71 at 08/28/2012 10:33 pm reply
To Anh Nhân: Em trả lời ngay là được. Bởi vì " trái dấu " thì hút nhau. Cái thừa của người này sẽ bù đắp vào cái thiếu của người kia.
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 09:50 pm reply
To RH: Hỏi thật người định hình nhân vật Vân một câu: Liệu hai cô tính cách khác nhau thế này có chơi thân với nhau được không nhỉ?
Rat_Hue71 at 08/28/2012 09:39 pm reply
Trong 5 phần viết, tất cả chỉ xoay quanh 2 nhân vật chính là Vân và Vinh, ở nhà anh TM thì có thêm Mẹ của Vân, nhưng qua đoạn 6 của MM lại có thêm 1 người bạn là Hà Anh . Chưa bàn đến nội dung nhưng hình thức thì rất ok. Thêm nhân vật mà là một nhân vật nữ rất đẹp nữa nên càng làm cho câu chuyện sinh động hẳn lên.
Hạt dẻ at 08/28/2012 11:44 am reply
Cảm ơn anh đã cho em cơ hội tham gia vụ này với cả nhà mình, mong câu chuyện cuốn hút tới hồi kết và mọi người hiểu nhau hơn !
Lợi Trần at 08/27/2012 11:40 pm comment
Con Chim bị tên một lần sợ cành cây cong, nếu ai cũng vậy thì ngôn ngữ VN không có chữ: Tái Hôn, Rổ rá cạp lại...Chắc cô Hà Anh này sẽ thay đổi quan điểm thôi...[img]20[/img]
Rat_Hue71 at 09/01/2012 01:22 pm reply
Im lặng không có nghĩa là đồng ý mà là... lặng lẽ gật đầu, [img]21[/img]
Lợi Trần at 08/31/2012 10:24 pm reply
Đúng đấy. "Im lặng là đồng ý"[img]113[/img]
Rat_Hue71 at 08/31/2012 10:03 pm reply
Em nói vậy chứ không phải vậy đâu ạ. Biết đâu lúc đó xúc động quá lặng người đi không nói được lời nào luôn ấy chứ, [img]9[/img]
Lợi Trần at 08/30/2012 10:47 pm reply
To RH: Theo anh khi "anh ấy" hỏi thế RH chỉ cần "dạ" thật nhẹ nhàng là đủ. không cần phải giơ tay, giơ chân gì cả. Ai lại Tập Thể Dục khi người ta cầu hôn đúng không?[img]20[/img]
Rat_Hue71 at 08/30/2012 08:56 pm reply
To Anh Lợi : Thì em mừng quá nên đâu thể kiềm chế được cảm xúc, vì thế mà em giơ cả 2 tay 2 chân luôn[img]21[/img]
Rat_Hue71 at 08/30/2012 08:54 pm reply
To Anh Nhân: Nếu anh thấy thích thì anh chèn bản nhạc Rất Huế vào phần của MM cho hợp với tà áo dài tím, nhưng khi anh post hết cả mấy người viết lại thì có bản nhạc Chiều Cố Đô của em rồi. Anh hỏi Anh ấy có giống Vinh không hả? Chắc là không vì Vinh chỉ mới ở tuổi 40. Ở blog của em có mấy bài : Anh ; Viết cho người đàn ông tôi yêu; Sẽ không ai yêu anh như tôi,... và 1 loạt thư tình. Tính cách của anh ấy em đã ít nhiều viết trong đó, hìhì... mà có chắc là khi đọc anh ấy sẽ hiểu em hơn không nhỉ? [img]9[/img]
Trần Thành Nhân at 08/29/2012 07:33 pm reply
- Mình không có ý kiến gì về nhận xét của bạn, vì đây không phải phần viết của mình, mà là của Hạt Dẻ (Mystery Member). Điều này chứng tỏ bạn không cập nhật thông tin rồi. Bạn lười họp quá mà. - Về vụ áo tím và bản Rất Huế chèn vào đây mình đang ngại tác giả phần viết này giận nên phải xin lỗi trước rồi. Chỉ có mỗi RH_71 là hài lòng thôi.
THOMOC at 08/29/2012 06:44 pm reply
Phần này của Nhân có " diển biến hoà bình " mà nhửng phần trước chúng ta chưa có -và có thêm phần minh hoạ bằng một "chiếc áo tím" nhìn xong cứ thấp thỏm sợ vợ ! he he [img]3[/img] Nói về văn thì "hơi hiền " viết "|đâm nét " tí nữa thì 'tuyệt' !
Lợi Trần at 08/28/2012 11:25 pm reply
To RH: Anh nào nói câu: "Em ơi! Hãy lấy anh nhé" vậy? Mà em giơ cả 2 chân lẫn 2 tay thì như thế này [img]24[/img]à?
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 11:05 pm reply
To RH: Anh ấy có giống Vinh không? Sao em không phím cho người viết sau vài nét đặc trưng của anh ấy để đưa vào truyện. Biết đâu đọc được anh ấy càng tỏ lòng em.[img]5[/img]
Rat_Hue71 at 08/28/2012 11:05 pm reply
[img]109[/img]
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 11:00 pm reply
To RH: Anh thấy cô Vân từ ngày quen Vinh mất đi rất nhiều nét Huế. Cái kiểu khà khà kia sao Rất Huế được!
Rat_Hue71 at 08/28/2012 10:58 pm reply
To Anh Lợi: Là em chỉ nói vậy thôi, chứ bây giờ mà anh ấy nói " Em ơi, hãy lấy anh em nhé " , thì em sẽ đồng ý cả 2 tay 2 chân ấy chứ, [img]21[/img]
Lợi Trần at 08/28/2012 10:44 pm reply
-To Hạt Dẻ: Người cứ bảo không muốn lại là những người...rất muốn. Người cứ nghĩ mình ghét lại là người...đang yêu. - To RH: Thay đổi ý định ấy hay không chưa chắc đã thuộc về ý chí của em mà nó thuộc vào ý chí của ông Trời.[img]24[/img]
Rat_Hue71 at 08/28/2012 09:51 pm reply
RH cũng nghĩ như Anh Lợi. Đến một lúc nào đó thì cô Hà Anh cũng phải thay đổi cách nghĩ này thôi. Khà khà... Nói thì nói vậy chứ hiện tại RH vẫn chưa muốn thay đổi ý định là sẽ lấy chồng nì, hà hà... [img]21[/img]
Hạt dẻ at 08/28/2012 11:43 am reply
Chào anh Lợi Trần ạ: Nếu chàng nào làm Hà Anh thay đổi quan điểm thì câu chuyện sẽ rất thú vị . Mà các nàng í cứ hô to thế chứ có khi muốn tái hôn lắm í các bác ạ [img]1[/img]
Rat_Hue71 at 08/27/2012 11:35 pm comment
Chưa biết MM là ai nhưng RH cũng xin chúc mừng bạn. Xin lỗi nếu có gì không vừa ý nhé. MM để ý chút xíu trong mấy câu đối thoại trên ( đầu tiên ) Vân nói bằng giọng Huế, rất Huế đấy ạ. RH thấy giọng văn của bạn ngắn, mạch lạc, cọng với lối suy nghĩ hiện đại. RH chỉ mới đọc qua nên chưa cảm nhận hết, song cách viết của bạn có sức lôi cuốn. Một lần nữa RH chúc mừng bạn.
Nguyen Thi Dung at 09/06/2012 01:11 pm reply
Xin lỗi cả nhà, mấy hôm nay cháu bị đau đầu nên chưa hoàn thành được bài viết.
Trần Thành Nhân at 08/31/2012 07:20 am reply
OK. [img]113[/img]
Nguyen Thi Dung at 08/30/2012 10:29 pm reply
To chú Nhân: Vâng. Cháu cố gắng sang tuần sau sẽ có bài (đầu hoặc giữa tuần), có gì nhờ các chú và các chị giúp cháu sửa.
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 11:46 pm reply
To Dung: Đã đến Huế thì có lợi thế hơn, nhưng chưa đến cũng chẳng sao. Còn về giọng Huế thì bạn có thể nhờ RH sửa một vài từ trong lời thoại là ra chất Huế ngay. RH khoái làm điều đó lắm mờ.
Nguyen Thi Dung at 08/28/2012 11:37 pm reply
Cháu cũng chưa từng vào Huế, gần như không biết gì về Huế. Lại phải thêm thời gian tìm hiểu một chút về Huế rồi. Mấy bài trước, 2 nhân vật chính đều dùng ngôn ngữ rất Huế.
Lợi Trần at 08/28/2012 11:15 pm reply
Nếu tất cả những người được RH mời ở phòng free mà vào Huế cùng một lúc thì chỉ có cách...ra sân ngủ đr ngắm sao trời. Lúc đó gọi là...ở KS Ngàn Sao.[img]24[/img]. Khổ thân anh lúc đó...cười "lăn đùng ngã ngửa"
Rat_Hue71 at 08/28/2012 10:09 pm reply
Dạ, rất hợp lý ạ. Hìhì... Em sợ sẽ bị từ chối vì biết mình mời nhiều người quá e không thật lòng,
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 09:40 pm reply
To RH: 1. Hợp lý phải không RH? Cafe Cây Si ở khu vực Lê Lợi, nhà Vân dưới Vỹ Dạ - mò lên đó hơi xa. 2. Sao em không mang bài phòng free ra mồi chài Hạt Dẻ nhỉ?
Rat_Hue71 at 08/28/2012 09:01 pm reply
To Hạt dẻ: Ngay cả RH ở Huế mà đôi khi vẫn viết không đúng giọng Huế, không hiểu sao nữa. Có lẽ RH dùng văn viết quen rồi nên khi văn nói cũng quen miệng luôn. Thế là... Nhưng mà không sao, vì MM không biết nên đã xử lý 1 cách rất thông minh là không tả cảnh nhiều, hìhì... Có dịp mời MM vào Huế chơi nhé.
Rat_Hue71 at 08/28/2012 08:57 pm reply
To Anh Nhân: Chắc là không giống rồi, vì MM nói chưa từng vào Huế, chưa thể hình dung ra ... nên toàn bịa. Hìhì... Quán cafe Cây Si rất thoáng, nằm gần sát bờ sông Hương, ngồi ở nơi cây có thể nhìn thấy mấy cây cầu, thấy thấp thoáng hoa phượng đỏ rực ở bờ bên kia. Xa xa vẳng trong gió là tiếng ca Huế nghe ngọt ngào đến lạ. Ban đêm sông Hương đẹp một vẻ đẹp huyền ảo, thu hút mọi ánh nhìn.
Trần Thành Nhân at 08/28/2012 01:37 pm reply
To RH: Cafe Sông Hương trong bài này có giống cafe Cây Si không?
Hạt dẻ at 08/28/2012 11:40 am reply
Em chưa từng vào Huế nên dù cố gắng viết vẫn rất khó khăn trong việc bắt chước giọng Huế và không thể hình dung ra các địa danh cũng như khung cảnh,em toàn bịa đấy ạ. Cảm ơn chị RH đã khen em, hy vọng có ngày được thăm Huế chị ạ ^^

Nhận xét