Hẹn yêu


Anh Ngo





Xin cho mây che phủ phận người,
Xin cho tôi một sáng trời vui,
Xin cho tôi đến tận nụ cười,
Cho tôi quên một nấm mộ tươi.
Xin cho tôi, xin vạn lần rồi,
Một góc này chỉ biết rong chơi,
Xin cho tôi yên phận này thôi.

Xin cho tôi yên ngủ một ngày,
Xin cho đêm không có đạn bay,
Xin cho chim góp nhạc về trời,
Xin cho tôi là kiếp của mây.
Xin cho tôi ra khỏi cuộc đời,
Để bao giờ trời đất yên vui,
Xin cho tôi xin lại cuộc đời.

Cho tôi đi xây lại chuyện tình
Cho tôi đi nâng dậy hoà bình
Cho tôi đi qua tận gập ghềnh
Nhìn dòng máu trong tim anh.
Cho tôi nghe tay mẹ nồng nàn
Cho tôi nghe chân trẻ rộn ràng,
Cho quê hương giấc ngủ thật hiền
Rồi từ đó tôi yêu em.

Cho tôi xin nguyên vẹn hình hài
Cho tôi nghe lời hát cỏ cây,
Xin cho tôi quên phận tù đầy
Xin cho tôi là thoáng rượu cay
Xin cho tôi, xin cả cuộc đời
Để hôm nào trẻ hát trong nôi.
Xin cho tôi, xin chỉ một ngày 

Không rõ trong hoàn cảnh cụ thể nào Trịnh Công Sơn viết nhạc phẩm này, một trong nhiều ca khúc da vàng cho thân phận Việt nam, thân phận những người nằm xuống trong cuộc chiến tàn khốc nhất lịch sử đất nước. Mỗi lần nghe, mỗi lần tim đau thắt.

…Mười tám tuổi anh đã nằm lại trong cuộc chiến ấy. Trẻ. Quá trẻ, chưa biết đến nụ hôn đầu. Và quá đau khi suốt đời chúng tôi đặt lên bàn thờ anh hoa trắng. Anh có bạn gái chưa? Trong kí ức chúng tôi không có hình bóng người con gái nào anh dẫn về để chúng tôi líu ríu chào là chị. Anh có bạn gái chưa? Câu đó nhiều lần chúng tôi hỏi các bạn anh, những đồng đội may mắn trở về. Vu vơ câu trả lời. Vu vơ rung động đầu đời như không là thực...Nhưng có thật những đêm các anh trần truồng vượt sông ôm ba lô quân trang gói kĩ trong túi ni-lông, gặp những nữ du kích đi ngược lại, rúc rích cười, thẹn thùng đỏ mặt. Có thật ngực xuân căng tràn con gái ghì chặt khuôn mặt người lính trẻ, vuốt ve mái tóc chàng mà khóc, khóc cho những ẩn ức, cho những khát khao. Có thật những lời cầu xin, có thật những tiếng thầm thì bên bức tường đổ nát...Chiến tranh có thể cướp đi sinh mạng con người nhưng không thể huỷ diệt khát khao sống.

Tôi mong mình mơ thấy một đêm, tĩnh lặng thay tiếng đạn pháo, ánh trăng thay ánh hoả châu, anh nắm tay một người con gái nào đó để thấy trên mặt đất hoang vu đổ nát này trỗi lên một vườn địa đàng.

Để tim tôi bớt quặn thắt khi nghe “Xin cho tôi xin cả cuộc đời để hôm nào trẻ hát trong nôi”


(viết cho ngày Valentine)

Nhận xét