Москва không tin vào những giọt nước mắt (1)

Misha Đoàn

DCVOnline: Tập tự truyện “Москва không tin vào những giọt nước mắt” của tác giả Misha Đoàn gồm nhiều ghi chép ngắn. Mỗi một câu chuyện được ghi chép lại, như tiêu đề riêng mà nó mang, là một chuyện kể trong muôn mặt đời thường của người Việt Nam tại Moscow mà chính bản thân tác giả đã có cơ hội trải nghiệm.

Những trải nghiệm này của anh vô cùng phong phú. “Rất ít chất “sáng tác” trong những câu chuyện này, mà ngược lại, phải chắt lọc bớt những dữ kiện đầy ắp khi tôi viết về cuộc sống của người Việt ở xứ này”, Misha Đoàn đã nói như thế với DCVOnline.

Học tập và làm việc tại Nga từ những năm đầu thập niên ’80, Misha Đoàn luôn dành tình cảm đặc biệt cho nước Nga như một quê hương thứ hai.

“Москва không tin vào những giọt nước mắt” đang được viết tại Hoa Kỳ, nơi tác giả sống và làm việc từ vài năm nay.

“Tình một đêm” là câu chuyện đầu tiên trong tập tự truyện này…



Bài 1: Tình một đêm

Vào giữa những năm 80 trở đi để trả nợ cho Liên Xô, chính phủ Việt Nam đã ồ ạt “xuất khẩu” công nhân sang làm việc tại các nhà máy tại Nga và các nước cộng hòa thuộc Liên bang Xô viết.

Thành phần dân lao động chủ yếu là lao động chân tay, trình độ thấp và háo hức sang Liên Xô với ước mơ “đổi đời”. Vì Liên xô cần lao động chủ yếu vào các ngành công nghiệp nhẹ như may mặc, đóng giày… nên phần lớn lao động xuất khẩu từ Việt Nam qua thuộc về phái nữ. Sự khác biệt về địa lý, văn hóa, bất đồng về ngôn ngữ… đã làm đa số chị em cảm giác bơ vơ, sợ hãi, bị shock.

Thường thường các nữ công nhân Việt Nam ở trong những ký túc xá lớn từ hàng trăm đến hàng ngàn người toàn nữ. Kỷ luật của các ký túc xá là tuyệt đối không được đưa người khác phái lên phòng, có khách thì chỉ được gặp gỡ ở phòng đợi dưới cửa ký túc xá, nơi có các bà bảo vệ luôn nghiêm khắc xoi mói.

Đang thuộc lứa tuổi hừng hực sức sống nên các chị em cũng có nhu cầu yêu đương cả về thể xác lẫn tinh thần, thế nên đã có những trường hợp thương tâm xảy ra. Để đưa bạn trai lên phòng các cô gái để lấy tấm trải giường cuộn lại thành dây, thòng xuống đất qua cửa sổ cho người yêu leo lên. Và đã có những chàng trai sinh viên đã bỏ mạng hoặc bị thương tật vì dây đứt, dây tuột.

Các cô gái lúc mới sang hay ôm nhau nằm khóc làm các bà trực ký túc xá người Nga hoảng hốt vì ngỡ là dân đồng tính luyến ái, đôi khi khóc thành dây chuyền làm đang đêm cả ký túc xá râm ran tiếng nức nở như là đang có tang…


* * *




Một lần nó được một thằng bạn học cùng giao phó cho nhiệm vụ đi lên một thành phố phía Bắc để thăm mấy cô công nhân đồng hương Đà Nẵng đồng thời kết hợp “đánh quả” luôn.
Hồi đó nói chung nó tuy không còn trinh trắng nhưng còn hoàn toàn trong sáng nên nhận lời một cách rất vô tư.

Bay mất hơn 5 tiếng mới tới nơi, thành phố đón nó bởi những cơn gió biển thốc vào lạnh buốt với băng tuyết mịt mù. Tại sân bay đến đã thấy hai cô bé Á châu lũm chũm vì bị trùm kín trong đống đồ lạnh ôm hoa đứng chờ. Thật cảm động vì biết hoa mùa đông ở thành phố phương Bắc này cực đắt và lương công nhân của các cô cũng không nhiều nhặn gì cho cam. Tự nhiên nó có cảm giác tội lỗi vì lâu nay nó chỉ toàn mua hoa tặng mấy em tóc vàng học cùng lớp hay cùng ký túc xá mà thôi.

Khi taxi gần về đến ký túc xá, một em gái lôi ra cái áo khoác nữ dài thườn thượt và một cái mũ lông to đùng ấn vào tay nó: “Anh mặc vào đi!”. Nó ớ cả người: “Sao vậy?” Cô gái giải thích: “Anh mặc vào giả nữ rồi đi theo tụi em vào cửa. Nhớ để ý tụi em đẩy cửa tay nào thì anh cũng phải làm như vậy. Nếu anh lúng túng bị phát hiện là không vào được đâu đấy!” À, vụ này có nghe kể nhưng nó không ngờ giờ đến lượt nó phải thực hành.

Taxi dừng lại trước một tòa nhà nhiều tầng xám xịt hình chữ U. Nó và hai cô bé chui ra xe rồi rồng rắn bám vào nhau để khỏi bị té trên đám băng bóng nhẫy loạng choạng đi vào cửa ký túc xá. Tim đập lạc nhịp, ấn cái mũ sùm sụp gần như lấp cả mắt nó cố lấy vẻ tự nhiên đẩy cửa bước vào. Bà già Nga trực cửa uể oải nhướng mắt nhìn đám con gái nhốn nháo đi vào mà không hỏi lấy một tiếng. Thế là thoát, cả bọn chạy thình thịch ở hành lang cười nói khoái chí.

Leo lên tầng, vào phòng thì đã thấy ba cô gái vừa bày đồ ăn lên bàn, vừa bẽn lẽn chào nó. Cởi đồ “ngụy trang” xong một cô bé dẫn nó ra bathroom công cộng cuối hành lang. Bởi đây là ký túc xá nữ nên cô bé phải đứng canh để cho nó rửa mặt và làm những chuyện tế nhị khác. Nói chung là nó được vây bọc bởi một không khí ấm áp với những sự chăm sóc nhiệt tình, chu đáo.




Buổi tối hôm đó bàn tiệc được bày ra với bao món Cộng mà lâu lắm rồi nó không được thưởng thức vì toàn ăn món Nga ở canteen sinh viên. Một cô có vẻ là “chị cả” của phòng cầm chai champagne lắc lắc rồi mở cho nút bắn bụp vào tường trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của những người còn lại.

Cầm ly, cô nói những lời khai mạc chúc tụng thường có và kết thúc bằng một câu làm nó giật cả mình: “Anh là người con trai đầu tiên bước chân vào căn phòng này của tụi em”.

Đáp lễ, nó đứng lên cầm ly cụng và nói đại khái là rất cảm động về sự đón tiếp và hứa sẽ làm “anh trai tốt” của tất cả mọi người. Nói chung bữa ăn tối rất ngon và đầm ấm và nó cảm thấy không uổng công khi lặn lội lên đây.

Trong lúc ăn, nó để ý thấy một thùng giấy đựng tủ lạnh để sát bàn ăn và thắc mắc sao lại để choán chỗ, bất tiện. Các cô gái phá lên cười và giải thích là đề phòng Kamedan (người quản lý) lên kiểm tra đột xuất thì sẽ úp thùng đó lên người khách để che dấu.

Ôi, lắm trò thật đấy, đúng là phụ nữ Cộng rất xứng đáng với mấy chữ vàng mà Bác đã trao cho! Thế rồi đúng là cầu được, ước thấy, nghe tiếng chân huỳnh huỵt và tiếng Nga léo xéo ngoài hành lang, chả kịp úp thùng tủ lạnh nữa, các cô ấn ngay nó xuống dưới gầm bàn. Có tiếng gõ cửa rồi hình như mấy người vào phòng. Tiếng người đàn bà Nga và tiếng người phiên dịch hỏi các cô có ai có nhu cầu khám phụ khoa không rồi nhắc nhở ăn ở vệ sinh, chấp hành nội quy nhà máy và ký túc xá, không được dẫn khách nam lên phòng …vân vân và vân vân.

Rồi người phiên dịch hỏi bằng tiếng Việt “Nghe tụi nó nói lại là phòng này có đem bạn trai lên phải không? Nó đâu rồi? Lại chui trong thùng tủ lạnh kia hả?” Mấy cô gái chối đây đẩy, đâu có, không tin thì bảo bà ấy nhấc hộp ra mà coi. Nói qua, nói lại một hồi cuối cùng người phiên dịch kết thúc câu chuyện bằng lời đề nghị “Mấy em có mua thừa bàn ủi hay máy khâu thì để lại cho chị một ít, sắp đóng hàng rồi mà chị không kịp mua, hàng đợt này hiếm quá. Còn có cây son môi nào không, cho bà Kamedan này đi, có gì bà ấy nhẹ tay cho”.

Ngồi co ro như con chó dưới gầm bàn, cố hé mắt qua những kẽ chân của chị em mà nó vừa buồn cười, vừa bực cái con bé phiên dịch làm tiền đồng hương của mình.

Tối đó nó nằm trên một giường riêng chăn ấm, nệm êm, thơm phức mùi hương bột giặt và thiếp đi một giấc ngon lành, chẳng để ý đến 5 cô gái trằn trọc vây quanh.

Buổi sáng nó tỉnh dậy bởi mặt trời chói vào mắt trong căn phòng vắng lặng. Một phần ăn sáng đã được đặt ngăn nắp trên bàn với mảnh giấy để cạnh có dòng chữ dặn hạn chế tối đa đi ra hành lang và không được đi vào bếp vì có thể bị Kamedan và trực nhật phát hiện. Nó vươn vai sảng khoái tập thể dục rồi huýt sáo đi rửa mặt. Hành lang vắng lặng và bathroom không một bóng người vì các cô gái ở đây đều đi làm hết rồi. Ăn xong nó hết nằm đọc sách lại nhỏm dậy bật nhạc chờ các cô gái về vì cảm thấy quá gò bó trong khung cảnh như bị giam lỏng này.

Đến khoảng 2 giờ chiều thì các cô đi làm về, ríu rít hỏi anh ở nhà một mình có buồn không, có đói không? Sau đó nó ra phố cùng một cô bé có vẻ xinh nhất đám và cô này là đồng hương chính của thằng bạn nó đã gửi gắm.

Đi lòng vòng một số phố chính nhưng lạnh quá nên quyết định đi về. Lúc đi qua con đường trung tâm nơi tập trung bao nhiêu danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố, đột nhiên cô gái kéo tay nó: “Mình đi xuống pớd van này đi anh”. (Pớt van tiếng Nga có nghĩa là tầng ngầm – xin giải thích thêm là trên con đường chính đó những tầng ngầm thường được sử dụng làm quán ăn, bar hay rạp chiếu phim).

Nghĩ cảnh ngồi xem phim hoặc nhâm nhi ly cà phê trong không gian mờ ảo, nó thấy ấm cúng hẳn lên, gật đầu và hỏi lấy lệ: “Ở đó là rạp phiếu phim hả em?”, “Không anh ạ, dưới này có cửa hàng hay bán máy khâu lắm!”

Nó thất vọng cùng cực, kìm lắm mới khỏi văng ra một câu chửi thề. Đấy là lúc đầu tiên nó cảm giác đ
ược sự khác biệt của hai thế giới giữa nó và các cô bé dễ thương còn lại kia. Miễn cưỡng chui xuống ai ngờ có bán máy khâu thật.

Thực ra ở thành phố nó học vì quá xa xôi nên rất ít người Cộng, với lại toàn dân sinh viên nên những thứ hàng mà Việt Nam cần như máy khâu, bàn ủi, đồ điện rất sẵn. Vả lại sinh viên không có quyền đóng gửi về hàng quý như công nhân nên cũng chả ai mua tích trữ làm gì. Còn ở cái thành phố hàng chục ngàn người Cộng ở đây lại khác, hàng hóa khan hiếm, thậm chí phải mua giá chợ đen.

Cô gái hớn hở líu lo như chim sáo còn nó cúi gằm mặt thiểu não xách cái máy khâu lên xe bus bởi cảm giác như hành khách trên xe đều quay lại nhìn mình.

Về đến ký túc xá, lại vẫn cái màn mặc giả đồ con gái để lọt vào cổng. Lúc đi lên hành lang, bao chị em xúm lại trầm trồ và trong thoáng chốc cả ký túc xá đã loan truyền tin “Con N. và thằng người yêu mới mua được máy khâu trên Nhepski prospest”.

Tối đó là tối thứ bảy nên cả nhà vui như hội, lại tiếp tục bày màn ăn uống. Nó vừa buồn, vừa vui nên tu champagne như nước lã. Chi em có uống chút xíu nhưng cũng đủ để mặt đỏ lên và cử chỉ có vẻ phấn khích. Nhạc bật lên hết cỡ từ chiếc máy quay đĩa Radioteknika cổ lỗ sĩ làm một số chị em các phòng khác kéo sang chơi.

Thế rồi chiếc bàn ăn được dẹp sang một bên để trống chỗ cho discoteka (tiếng Nga có nghĩa là nhảy disco), các cô gái uốn éo, nhảy loi choi, giơ tay múa may và hét “You’re my heart, you’re my soul” theo đĩa nhạc Model Talking đang thịnh hành hồi đó. Chị em cười hăng hắc lôi nó vào giữa đám rồi đẩy nó qua lại từ người này qua người khác như chuyền bóng vậy.

Có một cô bé dong dỏng mặc cái váy cũn cỡn nói giọng Bắc cứ ôm vai nó hỏi anh từ đâu tới, anh là người yêu của cái N. hả, sao cái N. nó sướng thế cưa được anh sinh viên… Tất nhiên là nó chối bởi vì nó coi tất cả các cô ở đây như em gái, nó có thể bẹo má, vuốt tóc, hôn trán… hoàn toàn tự nhiên, không một tà ý gì.

Thi thoảng mấy cô trong phòng nó đang ở lại xông tới, kéo tay lôi nó ra khỏi cô kia rồi tiếp tục đẩy nó qua lại giữa đám con gái lắc lư đang phấn khích. Thật sự nó chả thích thú gì với màn discoteka này cả tuy ở dưới thành phố nó học, nó chuyên môn đi discoteka đã làm quen, tán tỉnh mấy cô bé Nga. Thế nên nó cầm cả chai champagne vừa lắc mông, vừa ngửa cổ ra tu trong lúc chị em vỗ tay reo hò cổ vũ.

Rồi cũng đến lúc nó phải chếnh choáng và trong lúc cô bé nói giọng Bắc đặt hai tay trên vai nó thì nó chủ động hỏi “Em ở phòng nào?” Cô gái ghé môi vào sát vai nó thì thào “Em ở tầng trên, lên phòng em chơi nhé?” Nó gật đầu và cô gái len lén kéo tay nó thoát ra khỏi đám nhảy nhót.

Tại cửa, N. đã đứng khoanh tay chặn lại: “Không được!”. Tuy say nhưng nó vẫn đủ tỉnh táo để nói láo: “Anh ra toilet chút!” Còn cô bé giọng Bắc kia thì thật thà hơn: “Cho anh ấy lên phòng tớ chơi một lát rồi tớ dẫn anh ấy về lại cho!” N. lắc đầu “Đi sao được mà đi, Kamedan bắt được có mà chết hả?” “Kamedan đâu giờ này nữa, cuối tuần bà về nhà với chồng con rồi, đừng lo, tớ chịu trách nhiệm!” N. quay sang hất hàm hỏi nó “Anh tính sao?”. Chắc vì say quá nên nó gật đầu “Ừa, anh lên một chút xíu rồi anh quay trở lại” N. vùng vằng “Kệ mấy người”. Nhạc vẫn còn đập thình thịch “Cheri Cheri Lady” nhưng cả đám người đã thôi nhảy, im lặng nhìn ra cửa nơi 3 đứa đang dằng co…

Nó không nhớ là nó phải vịn tay vào tường hay cô gái Bắc dìu nó đi nhưng khi leo lên tầng, vào phòng lạ, nó ngã vật ra giường và bắt đầu nôn thốc, nôn tháo xuống nền nhà. Cô gái cuống quít lấy thau hứng rồi lấy khăn ướt lau mặt, lau miệng cho nó. Nó rên lên khe khẽ rồi thiếp lúc nào không biết.

Trong cơn mê nó bồng bềnh ở xứ vô hình nào đó. Nó cảm giác như nó đang bay chập chờn giữa những sườn núi phủ đầy hoa, bên những dòng suối róc rách trong xanh có những cánh bướm dập dờn. Rồi nó bay vút lên trời cao thăm thẳm và bất chợt nó rớt xuống, lao như tên bắn vào một khoảng trống vô tận. Nó rùng mình và mở mắt ra rồi nhắm mắt lại vì không tin vào mắt mình, không thể xác định được mình đang phiêu dạt cõi nào.

Thân xác nó đang lơ lửng , nửa hư nửa thực. Tấm màn treo cửa hồng hồng kia màu lạ quá. Mà sao mờ mờ, ảo ảo thế này? Mùi con gái lẩn quất đâu đây. Ơ hay, mồm nó bị khóa chặt bởi một vật gì ẩm ướt. Nó cố giẫy dụa để hồi tỉnh lại. Sao mà đê mê thế này? Nó say đến thế sao?

Theo phản xạ tay nó quờ quạng liên hồi. Một tấm vải lụa mềm mại, một làn da ấm áp, một khuôn mặt kề sát mắt nó hổn hển. Nó có say không nhỉ? Bỗng một giọng nói kéo nó về thực tại: “Nằm yên nào, anh say say quá rồi, để mặc em…” Rồi mắt nó hoa lên bởi bộ ngực trần đung đưa, mái tóc xõa rũ rượi lắc lư theo nhịp lên xuống, tiếng thở hổn hển lẫn với tiếng rên ư ử… Không kìm được nữa, nó rùng mình thật mạnh và cả thân xác bãng lãng vào cõi hư vô.

Nó cảm giác nhột nhạt bởi làn môi ướt át chu du khắp thân thể nó. Theo quán tính nó quờ tay định kéo quần lên nhưng mới hay mình đang trần truồng như nhộng. Xấu hổ, nó kéo tấm chăn phủ lên nửa người. Hình như có cặp mắt sâu thăm thẳm nuốt nó vào đó và giọng nói liêu trai: “Anh ngoan lắm, anh là một người đàn ông tuyệt vời mà lần đầu em gặp. Em yêu anh!” Rồi những cái hôn ẩm ướt phủ đầy mắt nó, môi nó, cổ nó, ngực nó và xuống sâu, sâu nữa…

Nó rùng mình ưỡn người ra và theo quán tính bật người dậy, đè mình lên tấm thân trần nóng hổi đang hừng hực đam mê kia. Đêm như dài vô tận…

Khi nó mở mắt ra thì mặt trời đã treo trên cửa sổ bám đầy băng. Căn phòng lạ hoắc. Một người con gái mặc áo choàng đang lui hui dọn dẹp phòng. Phát hiện nó mở mắt, người con gái chào buổi sáng bằng một giọng Nga trọ trẹ. Theo phản xạ nó dụi dụi mắt và hỏi lại bằng tiếng Nga tên em là gì? Cô gái cười bẽn lẽn bằng tiếng Việt: “Em tên là H., anh quên rồi sao?” Nó kịp lẩm bẩm trong tâm thức: “Đã biết bao giờ đâu mà quên?” nhưng lại hỏi hoàn toàn về chuyện khác “Sao phòng vắng vậy em? Mọi người đâu hết rồi?”

Cô gái có vẻ bối rối: “Thiên hạ đi ngủ nhờ phòng khác để khỏi quấy rầy tụi mình đấy!” Đến lúc này thì nó mới thật sự tỉnh ra: “Thôi chết, anh phải xuống kẻo N. đợi!” Cô gái nháy mắt có vẻ rất ranh mãnh: “Từ từ nào anh, có đợi thì cũng đợi suốt đêm qua rồi!”.

Thế rồi cô gái dọn bữa sáng cho nó
kèm theo cả ly cà phê phin thơm phức. Nó mới nghiệm ra rằng chưa bao giờ trong cuộc đời sinh viên nó được chăm sóc chu đáo như thế. Ở dưới thành phố nó học, được giáo dục bởi nền văn hóa lịch sự của Nga nên nó là người chuyên chủ động chăm sóc, hầu hạ các cô gái không bao giờ nói tiếng Việt.

Vừa ăn, vừa nói chuyện nó biết thêm luật bất thành văn của ký túc xá này là trai trong phòng của ai thì người ấy giữ nhưng ra ngoài hành lang rồi là trai tự do, ai tài thì chiếm hữu lấy. Đó chính là lý do mà các cô gái đã cảnh báo nó không được lang thang ra hành lang hoặc bếp khi các cô vắng mặt.

Cô người Bắc cũng thành thật thừa nhận là đêm qua cô xử sự không được đẹp lắm khi kéo nó lên đây nhưng sau đó cô lại tự bào chữa: “Nhưng anh chủ động đấy nhé. Mà này, anh có thích em không? Về rồi, anh có còn nhớ em không?”, rồi tự nhiên quay ra hờn giỗi: “Em biết rồi, bọn anh sinh viên có coi tụi em ra gì đâu. Chỉ là đồ chơi qua đường cho bọn anh thôi!”

Nó vừa bối rối, vừa giận dữ: “Đúng là hâm nặng!”, nhưng nó vẫn cầm lấy địa chỉ mà cô gái viết cho vào một mảnh giấy và hôn hờ hững lên má cô trước khi chạy xuống tầng dưới.

Khi nó đẩy cửa bước vào thì căn phòng lạnh tanh chỉ có N. đang lui hui với mấy cái quạt điện tai voi. Nó bối rối có vẻ biết lỗi: “Đêm qua anh say quá!”. N lạnh lùng đưa cho nó một tờ giấy chi chít số má: “Số hàng của anh em đã nhét hết vào mấy cái quạt này rồi. Tổng cộng là từng này… Anh đã đưa cho em từng này… Còn lại từng này…”

N. cầm một tập tiền đã chuẩn bị sẵn quăng lên mặt bàn rồi lục túi lấy ra tấm giấy màu hồng hồng: “Em đã mua vé tàu cho anh đi Москва vào trưa nay, anh phải giao hàng ở đó mà, phải không? Thôi, anh đi tắm giặt vệ sinh rồi ăn một chút đi xong ra ga là vừa!” Nó lầm lũi làm theo lời N. chỉ bảo như một đứa con biết mình có lỗi.

Trước lúc chui vào taxi nó dang tay ôm N. và định hôn một cái lên má từ biệt nhưng N. ngoảnh mặt tránh đi làm cái hôn rơi vào tai N. dưới lọn tóc xoăn xoăn ngai ngái mùi con gái. Bẽn lẽn nó nắm tay N. xiết chặt rồi cuống quít: “Thôi anh đi, gửi lời chào mọi người!” Đến lúc này nó mới để ý thấy mắt N. ngân ngấn nước: “Dạ, anh đi bình an nhé!”.

Taxi chuyển bánh, nó chồm người ra phía sau nhìn qua cửa kính hậu. Chỉ còn có tuyết vần vũ bay mịt mù như những con ruồi trắng. Trắng cả đất trời…

Nhận xét

  1. Mình thích kiểu viết này ! Cộng thêm nhiều tình tiết ...giống mình ! he he !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tự truyện của bạn nếu viết chắc hay hơn của Misha Đoàn đấy. :))

      Xóa

Đăng nhận xét