Chạy Trốn



Cuối tháng Năm, đêm phương nam nóng bức, rền rĩ tiếng ve. Phía sau hàng dương vầng trăng thấp, oi ả treo lơ lửng trên mặt biển , ánh trăng trải vàng đến tận bờ biển, soi sáng từng góc phố nhỏ, thoảng trong gió mùi tử đinh hương đang rộ nở trên những bờ rào.

- Anh thấy thế nào? - nàng dừng lại hỏi, đôi mắt ánh lên niềm vui, sự chờ đợi - Có muốn em chỉ chỗ có cá không? Ban đêm chắc chúng không ngủ đâu nhỉ.

- Anh không rõ - anh nói - Ừ, thì đi xem cá cũng được...

Luồn lách qua những bụi cây trên con đường tắt loang lổ bóng lá, họ tới bên hồ nước. Ở đó, trên mặt nước đêm tĩnh lặng, bóng trăng đang ngụp lặn giữa những đám hoa súng, một con ếch hốt hoảng vì tiếng chân người nhảy tõm vào đám rong, vầng trăng vỡ thành muôn mảnh vụn, lóng lánh, tròng trành nghiêng ngả.

- Ối, - nàng hét toáng lên, làm bộ sợ hãi và chộp cứng tay áo anh - Con cóc!

- Hình như thế. Nhưng có thấy cá đâu.

- Kia kìa! Anh không thấy à? Cả một đàn, cả to lẫn nhỏ. Thề là sáng nay em mới thấy chúng.

- Ờ, ờ, đúng thật, có cả cá to, cá bé.

Anh vừa định hôn, nhưng nàng lé tránh, tay vẫn nắm chặt tay anh nàng mỉm cười, lặng lẽ hướng cặp mắt long lanh nhìn vào mặt anh.

- Ờ, ờ, đúng là em thấy chúng sáng nay. Anh tin rồi.

Anh kéo nàng vào người mình, xiết chặt dịu dàng, khuôn mặt nàng bỗng nghiêm lại, đôi môi thôi cười buông tiếng thở dài.

- Cá có liên quan gì chuyện này? Em không muốn...

Tuy vậy, là kẻ tự tin và rành tâm lí đàn bà, anh biết: nàng đang đợi anh hôn, và cái kiểu phản đối nhẹ nhàng này chỉ là trò điệu bộ nhằm khiêu khích anh và kéo dài những giây phút đắm đuối trước sự gần gụi cả hai cùng đang muốn.

Họ đứng im lặng, nhìn vào mắt nhau một lúc lâu, rồi chậm rãi bước dọc theo bờ rào, giẫm lên lớp bụi mềm, âm ấm, đi ngang qua những căn nhà tăm tối, bị phủ kín bởi giàn nho dại, toả ngát mùi hương vườn ngai ngái, dễ chịu. Ở đó, giữa tiếng ve râm ran vẫn nghe rõ tiếng muỗi vo ve nóng bức, chốc chốc nàng lại đập bốp vào khủy tay để trần, yểu điệu cười nói:

-Lũ muỗi chết tiệt! Sao chúng không đốt anh nhỉ?

Còn anh, lòng ngập tràn cảm giác thảnh thơi và cơn hứng tình lại ôm ghì lấy nàng, và nàng lại nhẹ nhàng lẩn tránh, giọng vẫn điệu đà như lúc trước:

- Đừng anh. Chúng ta làm hỏng hết mọi chuyện.

- Tại sao?

- Vì mình có thể vô tình đi quá giới hạn. Anh không thích chơi trò chơi con trẻ sao? Như trò thỏ soi gương ý. Dễ thương và trong trắng làm sao. Đúng không? Em không thích những trò thô thiển. Còn anh?

- Trò chơi ấy hả? - anh hỏi lại, - À, phải rồi, rõ rồi. Nghĩa là không nhất thiết phải...

- Mình hãy thử bước trên cây gỗ bắc trên miệng vực xem. Anh muốn không? Em nghĩ thế tốt hơn. Lúc cố giữ thăng bằng trên miệng vực tim anh sẽ chết lặng đi. Vừa khủng khiếp vừa tuyệt vời. Được không?

Họ lại bước đi trên con đường mòn, người thẫm đẫm mùi đinh hương ẩm ướt, lành lạnh ngất ngây, thứ hoa đang nở tím biếc trên những bờ rào bụi bặm dưới ánh trăng trông như những dải sương mờ trong khoảng không gian tím ngắt của Vũ trụ.

- Giá em được ôm những khóm hoa vào lòng như ôm đứa em gái bé bỏng. Anh có thấy mùi hoa không? – nàng thì thầm – Và vầng Tiên Nga kia! Đi dưới vầng trăng vừa thích, vừa sợ làm sao! Em sẽ nguyện cầu như một nữ tu trước sự hiển linh thánh thiện. Em quỳ xuống đây.

- Như một nữ tu? – anh phì cười hồn hậu. – Nghe này, em đang làm đầu óc anh rối tung lên vì mấy thứ của nợ đó. Anh chao đảo như ngồi đu quay ấy. Em đã bắt đầu một trò chơi, và bây giờ anh phải xin em rủ lòng thương mất.

- Nhưng anh cũng biết đấy, chúng ta sẽ trở nên xấu xa thế nào nếu để chuyện đó xảy ra, mong sao đừng có vậy.

- Tại sao lại xấu xa?

Nàng cười phá lên:

- Cái gọi là đời sống gia đình tiêu tốn của ta bao nhiêu là sức lực. Nhưng rốt cuộc, chuyện kia cũng lí thú, không phải cái ao tù kia đâu. Em cực kì ghét những anh, những ả yên bình, những thiên thần bằng xương thịt!

- Tin anh đi, anh là một thiên thần chẳng hiền lành gì đâu – anh nói nửa đùa, nửa thật rồi nắm lấy bờ vai nàng xoay về phía mình, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bờ môi mềm mại. - Thấy không, quỷ xatăng lúc nào cũng lấp ló sau lưng anh đấy – anh phì cười nói rồi kiên quyết ép đầu nàng xuống, hôn vào hàm răng trơn tuột, ẩm ướt đang cắn chặt như bị đau đớn của nàng.

Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi nụ hôn, ngước nhìn anh dò hỏi, nàng lấy hai ngón tay xoa lên miệng mình:

- Ai bảo anh làm thế? Anh hôn em lạ quá chừng.

- Truỵ lạc hả - anh nói.

Đi qua con phố nhỏ nhiều vườn tược, giờ đây họ thả bộ trên con đường bờ biển đầy bụi, nằm phía bên trái sườn đồi, bước vào con đường hun hút tối phía dưới hàng dương oi bức. Xa xa, trên mặt biển, phía đường chân trời thỉnh thoảng lại loé lên những tia chớp câm lặng, phản chiếu cơn dông tố nơi xa. Gió ấm yếu ớt thổi, cả cái xa mạc nước nhập nhoạng tím vẫn phẳng lặng, im lìm, chết lặng dưới vầng trăng cô đơn giữa mênh mông bầu trời.

- Ôi, buồn làm sao! – nàng bỗng buồn bã thở dài. - Một nỗi buồn ngọt ngào trong vầng trăng kì bí kia, trong dặng dương này, và trong cả những chiếc hôn của anh...

- Xin lỗi, anh không hiểu. Tại sao lại buồn?

Nàng không đáp và họ dừng lại ở đó, trên con đường ven biển, dưới bóng cây dương già đồ sộ tỏa mùi bụi, mùi vỏ cây khô bong tróc. Nàng lim dim cặp mắt, ngửa đầu ra sau, chìa đôi môi hé nở:

- Em muốn một lần nữa...

Anh hiểu, nhưng nhắc lại câu lúc nãy để trêu nàng:

- Ta đang bước đi trên cây gỗ bắc ngang vực thẳm. Chuyện này sẽ đưa ta tới đâu? Cây gỗ bị gẫy, chúng ta sẽ rơi xuống vực thẳm, đập đầu vào đá và gẫy cổ. Đúng thế không?

- Mặc kệ nó! - cố tình lờ đi, nàng khiêu khích – Đêm trăng hôm nay sẽ chứng kiến những tội lỗi nặng nề nhất.

Anh lại áp môi mình vào môi nàng, cảm nhận vị mềm mại, trơn tuột trẻ trung trên cặp môi đang run rẩy thở dưới môi anh.

- Em muốn phạm tội, muốn phạm tội, muốn...

Cặp đùi run rẩy cùng bộ ngực và toàn thân nàng điên cuồng ghì chặt lấy anh, nàng nhắm nghiền mắt, mê man áp cổ, cằm mình vào cái miệng thành thạo, háo hức của anh. Và khi anh ngừng vuốt ve trong giây lát, nàng rên lên khe khẽ:

- Nữa, nữa đi... Trời ơi, sao môi anh dễ thương đến thế. Nữa đi...

Anh hôn nàng những cái hôn dài thèm khát, vuốt ve tấm lưng và cặp đùi nàng với vẻ kẻ cả dịu dàng của kẻ thích chiều chuộng đàn bà.

Bỗng nhiên nàng vùng người, đẩy anh ra rồi vụt chạy trên con đường hoàn toàn vắng lặng, tiếng giầy của nàng phá vỡ cái tĩnh lặng của đêm.

Anh bối rối gọi khi đuổi theo nàng:

- Hượm đã! Em đi đâu?

- Em không chịu nổi - nàng nói trong hơi thở hổn hển - Anh đối xử với em như vậy à?

- Thì có chuyện gì nào? Em vội đi đâu?

- Chẳng có chuyện gì hết. Có điều đã đến lúc em phải về.

- Ngồi xuống. Có ghế kia kìa. Ta ngồi xuống đã.

- Em đang muốn lăn nhoài ra đất, đâu có muốn ngồi. - nàng nói, giọng mỉa mai, thất vọng, khuôn mặt cau có nhìn anh - Anh cứ dày vò em mãi.

Anh cương quyết áp đảo, ghì chặt nàng vào người mình đến mức miệng nàng há ra để lộ hàm răng trắng lấp lánh.

- Đau em.

- Em yêu, em giận đấy à?

- Em muốn – nàng thì thầm yếu ớt – Hay anh sợ em? Hay sợ bản thân anh?

- Đừng nói nhảm, - anh thô bạo ngắt lời, xiết chặt hơn tấm thân dướn căng quy phục, rồi cùng nàng mê dại ngả xuống chiếc ghế dưới bóng cây dương...

Lát sau, họ ngồi dậy, nàng nói, giọng run rẩy:

- Anh yêu, anh yêu! Sao chúng ta làm vậy? Em muốn, hôm nay, giờ này anh là của em, và em là của anh. Của em, anh hiểu không? Vì yêu và phải lòng là những thứ khác hẳn nhau. Yêu - phải là mãi mãi, suốt đời. Ngán không chịu nổi! Còn phải lòng - giống như một sự mê dắm khó hiểu, thoảng qua như giấc mơ... chỉ vài ngày, một đêm, một giờ. Hãy để chuyện của chúng mình như thế, như thế thôi...

Nàng phả hơi thở lên cánh tay anh, rồi hôn nhẹ lên lòng bàn tay.

“ Chuyện này vô nghĩa và đóng kịch làm sao, - anh mệt mỏi nghĩ, thấy ghê tởm cái lối sống vô độ của mình - Chúng ta nói toàn chuyện vớ vẩn, làm rặt những điều ngu xuẩn, phi lí... Ai cần chuyện này – nàng hay ta? Cái trò yêu đương nảy nòi vì nóng bức, vì thói nhàn tản xứ nghỉ mát. Và ta, một kẻ khổ sở vì vợ con, vì họ hàng và bệnh tật lại tự vẽ mình như một gã đàn ông bốn chục tuổi còn đú đởn, và nàng – như một người đàn bà vô lối, tự lừa dối bản thân bằng những định nghĩa yêu đương. Hãy tha thứ cho anh, một kẻ tội lỗi, vì trong cái trò chơi gian dối này chúng ta đang định tìm cách trốn chạy chính bản thân mình.”

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev
Sông Đà 10.8.88
Rat_Hue71 at 09/09/2012 09:11 pm comment 
Anh ơi, cái câu tiếng Anh mà anh reply ở comment bên dưới em không hiểu hết, " anh ấy cảm thấy... , bởi vì tình yêu là gánh nặng, chỉ là một... ", em tạm hiểu vậy, anh dịch giúp em với. Thanks anh. Anh đừng cười nếu em dịch sai nghe, em chỉ biết mấy từ như : I want you, I need you, I love you thôi àh, [img]21[/img]
Trần Thành Nhân at 09/10/2012 10:02 pm reply 
Dạo trước anh dịch ra giấy, sau này post lên, không sửa lại mấy.
Rat_Hue71 at 09/10/2012 09:57 pm reply 
Ồh, anh đã dịch truyện này lâu vậy rồi àh? Vậy sau này anh có sửa lại chút nào không? Em thấy cách thể hiện nội tâm rất hay anh ạ.
Trần Thành Nhân at 09/09/2012 10:38 pm reply 
Truyện này anh dịch cách đây 24 năm, khi còn rất trẻ, có lúc ngường ngượng khi chuyển ngữ...
Rat_Hue71 at 09/09/2012 09:33 pm reply 
Ôi, em dịch sai hoàn toàn, xấu hổ quá.[img]9[/img]
Trần Thành Nhân at 09/09/2012 09:31 pm reply 
Câu ấy có nghĩa là: "Anh ta thấy có lỗi vì đã làm tình không có tình yêu, đơn giản đó là một trò chơi"
Rat_Hue71 at 09/09/2012 09:04 pm comment
Ở đó, trên mặt nước đêm tĩnh lặng, bóng trăng đang ngụp lặn giữa những đám hoa súng, một con ếch hốt hoảng vì tiếng chân người nhảy tõm vào đám rong, vầng trăng vỡ thành muôn mảnh vụn, lóng lánh, tròng trành nghiêng ngả. ... - Hình như thế. Nhưng có thấy cá đâu. - Kia kìa! Anh không thấy à? Cả một đàn, cả to lẫn nhỏ. Thề là sáng nay em mới thấy chúng. - Ờ, ờ, đúng thật, có cả cá to, cá bé. Anh vừa định hôn, nhưng nàng lé tránh, tay vẫn nắm chặt tay anh nàng mỉm cười, lặng lẽ hướng cặp mắt long lanh nhìn vào mặt anh. - Ờ, ờ, đúng là em thấy chúng sáng nay. Anh tin rồi. ... Em thích những đoạn này. Cách tác giả tả cảnh thật hay, sống động và gần gũi. ... Đoạn này những lời nói dối thật dễ thương. ... Và câu chuyện với diễn biến tâm lý nhân vật tuy có mâu thuẫn nhưng rất thật, rất thực tế. ... Những truyện tình cảm là những truyện mà em thích đọc nhất vì có cảm giác như được vuốt ve, bay bổng và đầy lãng mạn.
Trần Thành Nhân at 09/09/2012 10:27 pm reply
Tình xứ nghỉ mát, nơi người ta tạm quên nhiều thứ để thưởng thức ... nhiều thứ khác [img]5[/img] rồi để buồn [img]2[/img]
Truong Hoa at 05/29/2012 03:15 pm comment
Sức mạnh của tình dục khó ai có thể cưỡng nổi nhưng khi trải qua rồi con người ta lại cảm thấy tội lỗi.Để vượt qua được điều đó thật là khó và nếu ai được tự do trong vấn đề đó thì người ấy là kẻ chiến thắng .M chưa từng trải qua nhưng bạn nghĩ có phải thế không?
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 11:47 pm reply
He feels guilty because of having it without love, just a amusement.

Nhận xét

  1. "Em cực kì ghét những anh, những ả yên bình, những thiên thần bằng xương thịt!" <= Rất chi là nổi loạn, rất người ! Ông Bondarev này viết về đủ các thể loại khoảnh khắc :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không chừng khoảnh khắc này ông nhà văn cũng bốc phét đấy.
      Đùa vậy thôi, nhưng bao giờ có thời gian anh copy - paste riêng một blog những gì đã dịch. Yahoo quá đểu khi cung cấp file txt trong khi nó biết thừa Blogspot cho nhập file dữ liệu đuôi xml. Biết thế này anh làm thủ công từ trước, giờ bao nhiêu lý do để stop blogging.

      Xóa
    2. Thủ công thì trước sau gì cũng thế mà, yahoo vẫn cho tải bình luận về đấy thôi. Anh mà coppy thủ công thì lúc xong lại...xuôi...vì quá mệt :D

      Xóa
    3. Có khác đấy. Anh edit bài và tick html sau đó paste.

      Xóa

Đăng nhận xét