Cho Con Chín Tuổi


...pureness...freshness...beauty...


Lên chín con đã biết ghi nhận những gì về đời sống xung quanh, để mai ngày khi chất chồng tuổi trời, người đàn ông trong con lội ngược dòng kí ức vớt tìm những chìm nổi tuổi thơ? Hạnh phúc nhìn con ngượng ngùng thổi tắt những ngọn nến sinh nhật, bố tự hỏi như vậy. Phải, con còn quá nhỏ để hiểu hết những điều bố nói. Nhưng bố vẫn sẽ kể, bởi đơn giản trong tâm trí bố những hình ảnh, những đoạn kí ức bỗng vô thức hiện về qua lớp lớp sương mờ thời gian.

...Nếu miêu tả những ngày tháng thơ ấu bằng cảm nhận của tất cả các giác quan non nớt thì tuổi thơ của tôi là vị ngọt trái bàng chín rụng trong thùng nước gánh thuê mẹ quảy về, là mùi mồ hôi thân thương trên áo mẹ vẫn rúc vào ngủ đêm đêm, là bóng chiều nhập nhoạng líu ríu bám tay anh theo lên đoạn đê cửa ô đón mẹ tan ca, là cảm giác nhồn nhột, thiu thiu ngủ mơ màng vòi mẹ xoa lưng, nhưng trùm lên tất cả, xé rách tất cả là tiếng còi báo động thất thanh rú trên thành phố.

Bây giờ, dù đã phai nhạt, mơ hồ theo thời gian nhưng chiến tranh vẫn hằn sâu lên kí ức tuổi thơ tôi. Còn đó những đêm rời thành phố, lóc xóc, gập ghềnh ngủ trên chiếc xe đạp cha và anh thay nhau chở qua những con đường đầy hố bom đến những làng quê sơ tán, nơi nước sinh hoạt được lấy lên từ những giếng nước nhiễm phèn váng đỏ. Tôi mắc bệnh đau mắt vì dùng nước bẩn. Với cặp mắt sưng húp tôi cũng lếch thếch theo các anh chị tới trường. Chưa đến tuổi đi học, cũng được phép vào lớp, được xếp một chỗ ngồi dưới gầm bàn, để rồi mải chơi, quên mình đang ở đâu, đứng dậy, đụng đầu vào gầm bàn khóc ré lên.

Không chữa khỏi bệnh đau mắt cho con, mẹ đành liều mang tôi về thành phố, nơi hợp tác xã thuỷ tinh của mẹ vẫn trụ lại sản xuất những thứ rất cần trong thời chiến: ống tiêm và lọ đựng thuốc. Gia đình chia hai nơi: cha, chị, hai anh sống ở nơi sơ tán; còn nơi đây, trong thành phố vắng heo hút có mẹ, anh cả và tôi. Hàng ngày trước khi bắt chuyến tầu điện sớm nhất ra ngoại ô học, anh cõng tôi ngủ gà ngủ gật trên lưng đem đến gửi bà trông trẻ. Bao giờ tôi cũng là đứa trẻ được đưa đến sớm nhất, và đón về muộn nhất. Lúc đến người ta còn ngủ, phải lê la dưới đất chờ họ dậy, chiều tối ra bám song cửa chờ mẹ tan làm...




...Có một lần mẹ sợ hãi đến kinh hoàng khi hai anh em tôi mất tích. Bóng tối đã phủ dầy xuống thành phố vừa bị dội bom, vậy mà vẫn không thấy hai anh em tôi. Cuống cuồng mẹ chạy khắp mọi nơi: hết nhà họ hàng rồi các đồn công an mà vẫn không tìm được các con. Lúc chết lạnh vì sợ hãi, mẹ thấy trong quầng sáng đèn đường vàng vọt hiện ra bóng anh cõng tôi… Lần nào kể chuyện này mẹ cũng khóc: Anh đi bới rác kiếm thêm tiền giúp gia đình.

Từ đám bạn bè anh biết một nơi, vào các ngày cố định trong tuần có những chiếc xe chở rác từ nhà máy sản xuất văn phòng phẩm tới đổ. Trong đống phế thải ấy có thể kiếm được tất cả các chi tiết của một chiếc bút. Anh đã giấu mẹ, sau giờ tan học đến đón tôi rồi cõng ra bãi rác ấy. Tìm một tấm bìa, hay một mảnh báo anh đặt tôi ngồi đó chơi và chờ anh. Những thứ kiếm được như ngòi viết, lưỡi gà, ruột gà, thân bút... đều có thể bán cho các bà hàng xén. Anh đem những đồng xu nhôm gom góp đựơc đổi thành sách, giấy viết hay lặng lẽ giúp mẹ có thêm gói kẹo, cái bánh mì cuối tuần mang sang cho các em nơi sơ tán.

Trước đó mẹ không biết chuyện, vì khi tan làm về bao giờ mẹ cũng thấy hai anh em tôi đã có mặt ở nhà, nhưng hôm ấy chuyến xe rác không những đổ muộn hơn thường lệ, mà lại có nhiều thứ quý quá nên anh mê mải bới chẳng để ý đến tiếng bom đâu đó và bóng tối phủ xuống thành phố từ lúc nào. Anh em tôi đã làm mẹ sợ đến phát điên. Anh bị mẹ mắng. Nhưng khi biết lí do, mẹ thấy thương và hối hận vì mắng oan anh. (Tôi biết, đến bây giờ, mỗi khi nhắc lại chuyện này, mẹ vẫn còn hối hận)

Con ơi, những dòng chữ đầu đời bố đã viết bằng chiếc bút bác con kiếm cho như thế đấy… Đừng khóc, bố dặn mình đừng khóc để kể tiếp cho con.




1972. Tôi chín tuổi, anh chưa tròn mười tám. Chiến tranh Việt nam bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Máy bay Mĩ ném bom cả ngày lẫn đêm. Sợ các con không kịp chạy ra hầm trú ẩn công cộng ban đêm, bố tôi kiếm vải bạt may thành những cái bao, đổ đầy cát, xếp chồng lên nhau như người ta xây công sự, rồi kê tấm phản lên trên. Và chiếc gường ngủ của chúng tôi trở thành một căn hầm thời chiến, khi có báo động đêm chúng tôi chỉ việc lăn xuống đất, chui vào gầm gường và chờ cái chết đi qua.

Còi báo động rú thường xuyên hơn, hoảng loạn hơn; hơi bom nổ rung chuyển căn hầm ẩm ướt, ngột ngạt, tanh nồng mùi bùn đất; nỗi sợ hãi trước cái chết hiện hình trên vành khăn tang trắng, trên hoang vu rờn rợn đổ nát, trong tiếng lũ mèo gào tha về những miếng thịt người lượm xót.

...Bỏ lại thành phố sau lưng, gia đình lại mỗi người một ngả. Anh nhập ngũ, chị mang theo tôi và anh giáp tôi ra vùng ven đô sơ tán. Để đêm đêm có những đứa trẻ nhớ nhà theo chân dân địa phương lên con đê đầu làng nhìn về thành phố quê hương. Trong cái quầng sáng mờ mờ nơi xa thỉnh thoảng lại loé lên những ánh chớp bom, tiếng cái chết ầm ì mơ hồ vọng lại...




Chín tuổi, con hỏi bố phải tả thế nào những chuyến đi chơi mùa hạ trong bài tập làm văn. Tự viết đi con, bởi bố không có biển Sầm Sơn, Hạ Long, Cát Bà trong tuổi thơ để thay con cảm nhận. Hãy viết những gì con thấy, dù thơ dại, ngô nghê, trúc trắc, có sao đâu vì đó là cảm nhận thật của con.

Tôi còn nhớ chuyến đi thăm anh. Sáng sớm hai chị em tôi đáp tầu điện vào Ngã Tư Sở, tìm đến nhà một người quen có con cùng đơn vị với anh, mẹ đã nhờ bác ấy cho hai chị em tôi đi theo, tất cả chúng tôi đón xe lên Hòa Bình... Mười ba năm sau, khi tốt nghiệp đại học, tôi trở lại nơi này, làm việc tại công trường xây dựng thủy điện, mỗi lần đi qua những cái tên Bãi Nai, Dốc Bụt, Tân Lạc… tôi cố tìm trong cảnh vật nét gì đó thân quen, tìm lại trong kí ức dấu chân non nớt ngày chín tuổi.

Đó là một vùng rừng núi hoang vu với tiếng chim bắt cô trói cột thảng thốt kêu, những con suối trơn rêu, những nếp nhà sàn lấp ló. Có rất đông bộ đội, họ trẻ như anh, đang hành quân ngược về phía chúng tôi, ai cũng cười đùa, trọc ghẹo cô gái tuổi mười sáu dắt theo thằng em bẽn lẽn. Thỉnh thoảng có một người dân bản trong bộ quần áo lạ mắt, đeo trên lưng một khẩu súng dài lạ không kém, và một con chó săn chạy đằng trước...

Doanh trại của các anh làm toàn bằng tre, nứa. Tôi nhớ như in cái nhà khách của đơn vị (từa tựa cái chòi cá, rộng hơn mà thôi), nhớ vị chua lè của trái vải đầu nhà lúc tôi háo hức nếm thử, nhớ những bồn hoa được rào bằng những hàng gạch chôn nghiêng, quét vôi trắng lem nhem, và lạ lùng hơn cả là cách bộ đội nấu cơm: hai anh mồ hôi nhễ nhại đứng trên mặt bếp, đảo cơm trong cái chảo gang khổng lồ bằng hai cái xẻng.

Được nghỉ một ngày anh đưa tôi vào rừng chơi, tôi không quen qua suối, anh phải dắt tôi leo qua những tảng đá trơn rêu. Lần ấy anh tìm được một khóm lan rừng cho tôi mang về làm quà. Kỉ vật quân ngũ duy nhất của anh gia đình tôi giữ đến tận bây giờ. Lạ lắm, sau nhiều năm, lần đầu tiên nó trổ hoa ngày tôi nhận giấy báo thi đỗ đại học.




Mỗi khi bố đi công tác, con và em thay nhau gọi điện hỏi bao giờ bố về. Chóng thôi, bố sắp xong việc rồi, đêm ngủ, nếu nhớ, lấy cái gối của bố mà ôm nhé.

Một lần, hình như dạo ấy gần Tết nguyên đán, cán bộ tiểu khu (đơn vị hành chính cấp phường bây giờ) đến nhà, sau vài lời xã giao mượn cớ thăm gia đình quân nhân, họ đề nghị bố mẹ tôi cho gặp anh. Vô cùng ngạc nhiên, bố mẹ trả lời anh đang ở trên đơn vị. Họ tưởng bố mẹ nói dối, quanh co một hồi, cuối cùng họ thông báo anh bỏ ngũ, rồi vừa ngọt nhạt, vừa dọa dẫm họ đề nghị bố mẹ khuyên anh quay lại đơn vị. Bố mẹ rất sợ. Tại sao họ bảo anh đào ngũ? Thực sự anh ở đâu lúc này?

Câu chuyện chỉ vỡ lẽ một tuần sau, khi cô bạn hàng xóm của anh đi nhận hộ và mang sang nhà một phong bì ảnh. Đúng, anh đã trốn đơn vị về vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ các em, nhưng anh sợ làm gia đình liên lụy nên chỉ đứng lấp bên bờ rào hàng xóm nhìn về nhà xem bố mẹ và các em có khoẻ không. Anh đứng đó nhìn bố cặm cụi đạp máy khâu, mấy đứa em lúi húi đan vỏ phích. Mọi người bình an. Rồi anh ra hiệu ảnh, mặc quân phục chỉnh tề, chụp một bức chân dung và trở lại đơn vị. Thành phố quê hương, gia đình, bè bạn gói gọn trong vài giờ đào ngũ của anh như thế...

Rất nhiều năm sau, khi không còn anh, trong một buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập quân đội do cơ quan tổ chức, tôi được mời thay mặt thế hệ trẻ phát biểu đôi lời ngợi ca các anh, thay những lời sáo rỗng tôi kể lại chuyện này và nói rằng, chỉ vậy thôi nhưng tôi hiểu các anh phải hy sinh, phải chấp nhận nhiều lắm. Không biết do tôi run run cảm động bởi cảm xúc riêng hay vì lí do gì mà những người dưới kia mắt cũng nhòa lệ.




Chín tuổi, con mang giấy khen đọc bà nghe, ngạc nhiên hỏi sao ngày xưa bà không đi học. Không chỉ mình con đâu, cô giáo người Nga cũng từng hỏi bố một câu như thế. Chuyện đó dài lắm, nhưng con ạ: trường học đời không ai qua hết đâu con.
 
Anh ra trận, cả nhà dõi theo chặng đường anh đi qua những lá thư ném vội xuống đường, kí thác vào những đôi tay chắc cũng run rẩy ngóng chờ tin con. Không biết chữ nên mẹ tôi không tự đọc được thư, vì thế tôi trở thành người phát ngôn của anh. Không có thư mới, mẹ lấy thư cũ ra bảo tôi đọc lại, đọc nhiều đến mức thuộc lòng thư anh (giờ tôi vẫn thuộc, như thuộc 5 điều Bác Hồ dạy).

… Giờ đây, sau bao nhiêu năm, với những thông tin dần hé lộ và qua lời kể của đồng đội anh may mắn trở về, tôi hình dung phần nào cái khắc nghiệt của chiến trường Quảng Trị ngày ấy. Nhưng có lẽ khắc nghiệt hơn tất cả là con người phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết. Dù biết qua sông là dấn thân vào cõi chết, nhưng anh vẫn quyết định đi, bởi anh muốn các em anh được sống.
Nhân em: (trong lá thư - di chúc ấy anh đã viết) Em thì học giỏi rồi, nhưng còn hay cãi nhau, đánh nhau với anh Thắng, anh Lợi thì thôi nhé, phải chịu khó nghe lời các anh các chị vì em là út mà, đừng dỗi nữa nhá, hơi một tý là dỗi vào bộ đội mà dỗi á họ ăn hết mặc kệ, chứ dỗi ở nhà bố mẹ anh chị còn dỗ, phần đấy...

Thuộc lòng thư anh đấy, nhưng liệu tôi ngày đó và mãi mãi sau này có cảm nhận được hết những điều người trai mười tám ấy viết không? Chắc là không, bởi mỗi lần đi qua một chặng đời, tôi lại thấy trong những điều anh nói một cái gì đó khác hơn, đau đớn hơn, nhân bản hơn.

Chín tuổi, tôi ngượng nghịu, lúng búng, cố tình lấp liếm lúc đọc cho mẹ nghe. Đến khi bằng tuối anh, tôi lại thoáng thấy một nụ cười dịu dàng, trọc ngẹo lúc anh viết những dòng này (liệu ý nghĩ về đứa em út hay dỗi hờn có làm tâm trí anh thanh thản đôi chút khi xung quanh là bom đạn bủa vây?). Ba lần chín tuổi, những câu hỏi không lời giải đáp về ý nghĩa của sự sống và cái chết làm tôi hoang mang, choáng váng. Và sẽ còn câu hỏi nào đến cho cái tuổi bây giờ của bố mẹ tôi, khi bần thần nhìn lá vàng còn ở trên cây?




Con hỏi bố thế nào là Tổ quốc. Đó là một khái niệm lớn, con ạ. Ví dụ, con là một giọt sương, thì gia đình ta là một dòng nước nhỏ, và Tổ quốc là đại dương lớn ngoài kia.

Đã sang năm 73. Hiệp định Paris được kí kết. Chúng tôi trở về thành phố. Bẵng đi một dạo, cán bộ tiểu khu lại tới thăm nhà. Lần này họ ân cần lắm, nhưng tại sao sự xuất hiện của họ lại làm bố mẹ lo âu?

Hàng ngày bố vẫn cặm cụi đạp máy khâu vá quần áo thuê, mẹ vẫn đi làm, nhưng có một cái gì đó khang khác, phấp phỏng, đau đớn, khắc khoải trong không khí chúng tôi đang thở, trong câu chuyện rời rạc của bố mẹ. Linh cảm mách bảo tôi một chuyện gì đó chẳng lành. Mẹ hay đội nón đi đâu đó, tìm kiếm ai đó, để lúc trở về mẹ nằm vật ra gường như người sắp chết. Chúng tôi đâu biết mẹ đi tìm sự thật, nhưng liệu lúc đó có ai dám cho mẹ biết sự thật không?

Đến một ngày, tôi đi học về và mẹ bảo: “ Anh con chết rồi!”. Tôi khóc toáng lên. Mẹ khóc, ôm lấy tôi. “Đừng khóc! Đừng khóc, con ạ. Chưa chắc như vậy đâu!”

Chưa chắc như vậy đâu. Cứ hy vọng đi. Bám vào đấy để mà sống, và chờ đợi.

...Hôm đó, cả nhà tôi xếp hàng đứng trước cái tủ thấp duy nhất kê giữa nhà. Người ta đặt lên đó lọ hoa huệ trắng, bức ảnh anh chụp ngày trốn đơn vị và tấm bằng Tổ Quốc Ghi Công. Mẹ đặt lên đầu chúng tôi vành tang trắng. Không khí trang nghiêm, chúng tôi không dám khóc. Lời truy điệu cất lên...”Gia đình mất... Tổ Quốc mất...”. Chú cán bộ khu đội đọc điếu văn diễn cảm quá, hay hơn nhiều cô giáo đọc mẫu trong giờ tập đọc. Im lặng, im lặng bao trùm… Mẹ bỗng khóc thét lên, mẹ giẫy giụa, gào gọi trong vòng tay mấy cán bộ phụ nữ. Im lặng vỡ tan. ..Chỉ còn tiếng khóc, tiếng nức nở không kìm nén của những đứa trẻ...




Chín tuổi con mang những bài thơ ngợi ca đất nước ra tập đọc, còn bố...

Dường như không có cách nào khác, dù rất đau đớn, nhung mẹ vẫn lấy tờ giấy báo tử ấy ra bảo tôi đọc. Tôi rất sợ, tìm mọi cách lảng tránh… “Đọc chính xác xem người ta viết như thế nào” – mẹ bảo… Ôi, mẹ tìm gì trong đó? Mẹ không tin hay không muốn tin? Mẹ mong manh chắp nối thông tin trên tờ giấy mong tìm được anh, hay còn điều gì khác nữa? Ở đâu, ở đâu trên đất nước này cái nghĩa trang mặt trận phía Nam?

Con ạ, một giọt sương muốn ra tới biển, trước hết nó phải hòa mình vào suối, vào sông. Để yêu được Tổ quốc, trước hết con phải biết yêu những người thân của mình: yêu em, yêu cha mẹ, ông bà, phải biết đau những nỗi đau quanh mình như con từng xót xa khi em đứt tay, chảy máu ...Bố nghĩ đấy là khởi đầu của hành trình đi về phía những điều lớn lao, và hành trình ấy luôn cần một trái tim dẫn đường chỉ lối.

Viết cho con tuổi thơ của mình, bố đâu muốn nét ngây thơ con vương buồn, chỉ đơn giản, bố nghĩ mai ngày lớn khôn, tâm hồn con chắc sẽ giầu có hơn nếu nhận thêm chín tuổi thơ của bố.

(Photos by Thinh Nguyen & Hanh Huynh)

Rat_Hue71 at 09/29/2012 09:10 pm comment 
Nhân ngày Tết trung thu, cho em gửi lời chúc đến các con của anh có một trung thu vui vẻ, ấm áp, tràn ngập tình yêu thương của mọi người.
Trần Thành Nhân at 09/29/2012 10:08 pm reply 
Cám ơn em. Hôm nay cháu lớn tham gia Ngày hội anh tài ở trường, cháu bé dự tiệc Trung Thu cơ quan bố.
Ong rừng at 08/21/2012 08:16 pm comment
Xưa bố mẹ nghèo nhưng đông con nên chúng mình có nhiều anh em, giờ tụi trẻ lớn lên nhà vắng, ai việc người ấy lên những kỷ niệm như thế này cho các con đọc thật có ích- chắc chắn TÂM HỒN CON SẼ GIÀU LÊN KHI NHẬN THÊM CHÍN TUỔI THƠ CỦA BỐ. Người lớn là tôi đọc xong cũng như thấy lại tuổi thơ của mình và thấy cuộc sống của mình thêm ý nghĩa rất nhiều.
Trần Thành Nhân at 08/21/2012 08:50 pm reply
Bố mẹ nghèo tiền bạc nhưng lại có một đống "của để dành" là con cái, Chị nhỉ. Thế mới thấy các cụ sáng suốt. Rất vui được làm quen với Chị. Tôi thấy Chị có cách nói hơi hơi giống một ông bạn mạng của tôi.
Nguyen ha at 08/21/2012 04:15 pm comment
e cung co chu la LS va cung hi sinh o "MAT TRAN PHIA NAM" ca gd e van "mong manh chap noi thong tin tren to giay bao tu" de hy vong tim dc chu ve..
Trần Thành Nhân at 08/21/2012 08:23 pm reply
Thời gian càng trôi qua việc tìm kiếm càng thêm khó khăn. Hy vọng đi rồi sẽ đến em ạ.
Nguyen ha at 08/21/2012 04:11 pm comment
xuc dong qua! cang doc cang tham thia,e da k cam dc nuoc mat,doc lai roi van khoc...cam on anh,chuc anh moi dieu tot lanh!
Trần Thành Nhân at 08/21/2012 08:26 pm reply
Cám ơn em nhiều về tất cả.
Như mai at 08/20/2012 11:45 pm comment
Bài viết của anh thật xúc động! Mọi người đã khen nhiều rồi, tôi không khen nữa. Tôi đọc thấy hàng chữ "Ở đâu, ở đâu trên đất nước này cái nghĩa trang mặt trận phía Nam?" Có rất nhiều người đã hỏi câu này anh ạ. Trong đó có tôi. Xin được chia sẻ cùng anh và gia đình về sự mất mát lớn lao ấy! Không hiểu câu hỏi ở trên giờ đã có câu trả lời chưa ạ?
Trần Thành Nhân at 08/21/2012 07:42 am reply
Cám ơn sự đồng cảm của Chị. Hành trình tìm kiếm ấy còn dài. Đồng cảnh, xin chia sẻ với Chị đường link dưới đây: http://blog.yahoo.com/trantheloi/articles/810298/index
Nguyen Thi Dung at 08/17/2012 01:52 pm comment
Không cầm được nước mắt. Xúc động quá.
Trần Thành Nhân at 08/17/2012 01:55 pm reply
Rất cám ơn Bạn về sự chia sẻ này. Còn việc tham dự với nhóm chúng tôi, bạn hãy đọc entry "MOM: Ý tưởng tổ chức "Lớp huấn luyện chó" và các comments ở đó để biết mọi người trao đổi những gì. Bất cứ khi nào bạn thấy muốn viết nối tiếp thì thông báo nhé.
Thuyhung30475 at 07/23/2012 08:15 am comment
Xúc động với câu chuyện và cách kể!
Trần Thành Nhân at 07/23/2012 09:43 am reply
Cám ơn bạn đã đọc. Những mảnh vỡ của kí ức suốt đời lưu lại như thế.
Rat_Hue71 at 07/22/2012 09:11 pm comment
Anh không làm được thơ ( theo lời anh nói trên blog ) nhưng anh viết văn thì rất hay, rất xúc động.
Rat_Hue71 at 07/23/2012 08:43 pm reply
[img]20[/img]
Trần Thành Nhân at 07/22/2012 11:50 pm reply
Xin cám ơn RH.
HHP at 07/22/2012 07:21 am comment
Cách kể chuyện hấp dẫn,sức liên tưởng nhiều tầng lớp phong phú.Chia sẻ nỗi đau của bạn.Nhớ về anh bạn,sắp đến ngày 27/7:Rưng rưng.Ba mình cũng là LS.
Trần Thành Nhân at 07/22/2012 07:09 pm reply
[img]6[/img][img]6[/img]
HHP at 07/22/2012 12:51 pm reply
[img]6[/img]
Trần Thành Nhân at 07/22/2012 09:22 am reply
Cảm ơn sự chia sẻ của Anh Phương. Tôi sinh năm 63. Nếu năm 68 Anh đã lội bộ vượt Trường Sơn ra Bắc tập kết thì chắn chắc tôi phải gọi bằng Anh mới phải phép.
Phuong Tam at 07/14/2012 08:55 am comment
Con ạ, một giọt sương muốn ra tới biển, trước hết nó phải hòa mình vào suối, vào sông...
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 11:53 am reply
Địa chỉ nhà mới của tôi: http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
Trần Thành Nhân at 07/14/2012 09:50 am reply
Cám ơn Chị đã ghé thăm.
maruco at 05/29/2012 09:52 pm comment
hau thich hoa sen vi no co cai gi do rat ki la, rat thu hut, me hoac ay a. Co ve dieu nay khong thuan khiet, nhung hoa sen rat dep.
Trần Thành Nhân at 08/25/2012 11:09 pm reply
Vậy NM cư tự nhiên nhé. Tôi rất bình dân. Nếu cố nói chuyện cao siêu chỉ sau một hai câu là nhức hết cả đầu.
Như mai at 08/25/2012 10:25 pm reply
Xưng hô chỉ là danh tự thôi ạ. NM cũng rất vui vì đã được biết anh cũng như anh Lợi! NM sẽ ghé xem Sen trong PHOTO của anh.
Trần Thành Nhân at 08/24/2012 09:24 pm reply
Tôi có qua nhà NM và đoán Chị cùng thế hệ tôi & chọn cách xưng hô này. Thể hiện sự tôn trọng, chứ không phải là tuổi tác. Đúng là tôi có ẩn ý khi chèn những bức ảnh sen trong bài viết, từ khi còn là búp sen non đến khi tàn rũ - một đời người. Nếu NM thích ảnh sen của Thinh Nguyễn trong phần PHOTO tôi có copy thêm những bức khác đó. Vui vì được quen biết Chị, một người có nỗi niềm giống chúng tôi.
Như mai at 08/24/2012 07:45 pm reply
Ôi, anh mà gọi NM bằng chị thì không ổn rồi!!! NM được biết tuổi của anh Nhân, và vì thế nên mới gọi bằng anh (vì lớn hơn tuổi NM không nhiều). Cách anh chèn ảnh cho tôi cảm giác chủ nhân đã rất trân trọng những cánh hoa, dù khi nó đã tàn. Thời điểm mà nhiều người nghĩ nó đã bị lãng quên. Thinh Nguyen chụp sen, tôi nghĩ có hồn nhất so với những tác giả khác mà tôi được xem (chỉ trên mạng thôi).
Trần Thành Nhân at 08/21/2012 07:46 am reply
Giống như ép những bông hoa khô trong vở ngày đi học phải không Chị?[img]9[/img]
Như mai at 08/20/2012 11:59 pm reply
Tôi lại rất thích cái cách chèn ảnh hoa Sen trong bài viết của anh Nhân. Chơi hoa hay chơi Sen thì cũng nên chơi cho hết một đời hoa.
maruco at 06/05/2012 09:02 pm reply
Tiếc quá chú ạ, quê cháu ở miền bắc cũng có hoa sen mà giờ cháu đang ở Tây Nguyên, hè này về quê hi vọng vẫn kịp mùa sen nở. Chúc chú luôn vui, hạnh phúc
Trần Thành Nhân at 06/02/2012 10:52 pm reply
Đang mùa sen đó cháu. Nếu cháu ở Hà Nội, ngày cuối tuần rủ các bạn ra Hồ Tây tạo dáng chụp hình.
maruco at 06/02/2012 10:45 pm reply
Vâng, đúng rồi đấy ạ, chỉ lá không thôi nhưng ngay cả lá sen cũng có hương thơm rất đặc biệt. Cháu thấy có vẻ như vì quá dịu dàng, quá thanh khiết nên nó cứ mê hoặc cháu, được ôm một bó hoa sen trên tay, thật cháu hạnh phúc không gì bằng. Cam on chu a! chuc chu luon manh khoe
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 10:26 pm reply
Tôi có cảm nhận khác về sen: thanh tao, thuần khiết từ dáng vẻ đến mùi hương. Rất thư thái khi ngồi bên một đầm sen, dù mới chỉ toàn lá và lá.
Nguyen Thi Son at 05/29/2012 03:39 pm comment
doc bai viet cua chu chau thay that tham thia va cam dong ve the he cha anh di truoc, da viet len nhung trang anh hung ca bat tan. De cho the he tre hom nay nhu chung chau duoc tu hao va noi tiep, oi nhung con nguoi cua To Quoc Viet Nam, dep biet bao nhieu
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 11:53 am reply
Địa chỉ nhà mới của chú http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 04:29 pm reply
Cảm ơn cháu. Những thứ lớn lao được xây từ những điều nhỏ bé và giản dị. Nhỏ bé và giản dị như những hạt cát vậy. Nhưng nếu ngắm kĩ, cháu sẽ thấy hạt cát cũng lóng lánh dưới ánh mặt trời…
racingboy_bl_bp at 05/29/2012 12:51 pm comment
lam sao de chan nhac do plog zay bn
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 01:20 pm reply
Hinh nhu ban hoi cai nay http://blog.yahoo.com/huandrums/articles/91253/index
Langoc at 05/29/2012 10:04 am comment
Một bài viết đáng đọc, xin cảm ơn và xin phép in ra để mang về cho con gái đọc nữa.
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 10:09 am reply
Bạn cứ lấy đi. Tôi rất vui.
Thanh at 05/29/2012 08:39 am comment
nam mo dieu phap lien hoa kinh
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 10:35 am reply
Để hiểu được comment của một phật tử (tôi đoán vậy) chắc tôi phải hỏi mẹ vợ, vì bà thường đi lễ chùa… Dẫu vậy nó gợi cho tôi những kỉ niệm… Nhà ở gần chùa, trong trí nhớ của tôi chùa xưa rêu phong và thanh tịnh với hương ngâu và hoa nhài. Đầy lá rụng và bóng mát. Vườn chùa đặc biệt hấp dẫn những đứa trẻ hiếu động, chúng thường trộm trái cây bằng cách dùng cành cây khô ném rụng xuống. Tôi nhát không dám làm theo. Không khí nơi này làm tôi sợ. Tôi sợ cả bức tượng đá tạc con rắn quấn dưới chân con chim… Anh cả tôi được Cụ chùa rất quý, Cụ hay nhờ anh thu hoạch trái cây trong vườn. Có lần, không cho tôi đi theo, anh lấy dây đay buộc chân tôi vào song cửa sổ. Tôi đã dùng răng tước dần, cắn đứt từng sợi đay để theo anh. Đang trên cây, thả những chùm trái xuống cho Cụ chùa, anh phì cười bắt gặp thằng em ngửa mặt bên dưới. Hôm ấy Cụ chùa thưởng cho hai anh em tôi một ít lộc vườn chùa …
Hong Hoa at 05/28/2012 10:55 pm comment
Tôi thích bài viết của bạn
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 07:39 am reply
Còn tôi thích cách nói của bạn.
hoasen at 05/28/2012 10:39 pm comment 
ban da co nhung tam hinh hoa sen rat dep
nguoidixa at 05/28/2012 09:03 pm comment 
tre tho sang suot.lon quen tuon luot/haaaaa[img]6[/img][img]6[/img]
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 09:19 pm reply 
Hay. Buổi sáng học bài thường nhớ lâu hơn.
Truong Hoa at 05/28/2012 08:20 pm comment
Lên chín tuổi tôi đã sống nhung ngày cô đơn nhất.Không hiểu sao nỗi buồn và sự cô đơn cứ bao vây lấy tôi từ những ngày rất xưa ấy
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 12:50 pm reply
Ai ai cũng phải nếm trải vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau … Cuộc sống như thế! Quan trọng là sau này mình nhìn lại nó như thế nào. Bạn nghĩ vậy không?
Lệ Giang at 05/28/2012 04:53 pm comment
con trai 9 tuổi, con sẽ lớn lên, sẽ trở thành kiến trúc sư, kĩ sư, hay bác bác sĩ hay 1 người công nhân???? tất cả những điều đó không quan trọng, điều cốt yếu nhất là con sẽ phải có 1 tâm hồn, 1 trái tim nhân ái, biết yêu thương mọi người, biết sống có ích cho cuộc đời
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 10:17 am reply
Anh qua rồi và có để lại comment
Lệ Giang at 05/30/2012 10:14 am reply
cảm ơn anh, lúc nào rỗi ghé qua blog, em mới tải mấy anh lan rừng tây bắc
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 10:11 am reply
Anh hình dung được điều đó... Những người bạn của anh giờ cũng tứ tán khắp bốn phương trời ... cũng bởi cái thời khốn khó ấy. Vui lên nhé.
Lệ Giang at 05/30/2012 10:03 am reply
cảm ơn anh! rất nhiều người bảo em đừng hi vọng nữa, nhưng em vẫn luôn tin và luôn chờ đợi, dù chính em cũng cảm thấy thật mong manh
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 10:00 am reply
Nhất định là như thế. Em tin anh đi. Nhất định là như thế.
Lệ Giang at 05/30/2012 09:52 am reply
vẫn luôn nhớ những kí ức trong trẻo tươi đẹp của tuổi thơ dẫu là 1 thời khốn khó.,,anh trai yêu quý với khiếu hài hước, nụ cười ngời sáng luôn nở trên môi,,vẫn nuôi hi vọng nơi xa xôi nào đó anh đang sống bình yên và 1 ngày anh sẽ trở về
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 09:44 am reply
Có thể anh ấy có những lý do để ra đi và có những lý do để im lặng. Anh có biết những câu chuyện (của người quen, của bạn) ly kì hơn tiểu thuyết. Quan trọng là em vẫn nhớ về anh ấy với những điều tốt đẹp.
Lệ Giang at 05/30/2012 09:36 am reply
chuyện dài lắm anh ạ, buồn, anh ấy ra quân rồi đi nước ngoài từ năm 98 đến nay k tin tức
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 09:03 am reply
Sao lạ vậy?
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 09:01 am reply
Vậy anh mới nói thế dù không ô tô, không biệt thự, không công ty riêng....
Lệ Giang at 05/30/2012 08:47 am reply
Em cũng có 1 người anh trai, đi bộ đội thời bình nhưng rồi k trở về, k một dòng tin...
Lệ Giang at 05/30/2012 08:45 am reply
có một sự giàu có về tâm hồn, điều đó chẳng phải là đáng để trân trọng và tự hào hay sao
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 05:04 pm reply
Tôi cũng có quan điểm như thế. Tôi hài lòng và tự hào với những gì mình có. Có người bảo tôi không có trí. Thế cũng chẳng sao.
Trung còi at 05/28/2012 04:28 pm comment
Mình rất cảm động với bài viết của bạn. Thêm cái phần theme của bạn nữa, rất đẹp. Bạn có thể chỉ giúp mình làm thế nào để thay đổi theme với phiên bản mới không?
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 04:41 pm reply
To trungngohanam: Thanks for your comment. Below links for your reference: http://blog.yahoo.com/huandrums/articles/page/1 http://blog.yahoo.com/hopphoco
Chữ Z truyền kiếp at 05/28/2012 02:19 pm comment
Yes Sir! Để xem tớ có thể làm gì với kí ức của mình nhé!
Chữ Z truyền kiếp at 05/28/2012 01:34 pm comment
Tôi không vượt qua mà là chính biến cố ấy đã qua.. và tôi, chứng nhân không bao giờ biết mệt mỏi để giữ gìn kí ức...
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 02:16 pm reply
Tôi nghĩ những gì xảy ra quanh ta tự động ghi vào một vùng nào đấy trong tiềm thức. Vùng nhớ vùng quên, cứ đổi chỗ cho nhau sao đó. Nhiều lúc tôi ngạc nhiên tự hỏi tại sao mình nhớ rõ đến thế cái cảm giác chênh vênh khi lần đầu lội suối, hay vị chua xít cả răng của trái vải đầu nhà…Và tất nhiên, cả những lỗi lầm day dứt … Nếu kí ức không buông tha mình thì viết nó ra cũng là một cách, tôi nghĩ vậy.
Chữ Z truyền kiếp at 05/28/2012 01:21 pm comment
Tôi đã từng trãi qua một biến cố kinh hoàng..
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:29 pm reply
Hy vọng bạn đã vượt qua nó.
Diu at 05/28/2012 10:56 am comment
bai viett lam m nho nha nho we huong wa
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 12:55 pm reply
Mỗi lần về thăm quê, dù quê nghèo đến mấy, chắc cũng nạp thêm cho bạn nhiều năng lượng. Chúc vui.
whiterose at 05/28/2012 10:51 am comment
bài viết như 1 thông diệp gửi đến cho chúng ta, những con người trẻ phải sống xứng đáng để đền đáp công ơn của lớp người đi trước.
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:21 pm reply
... bằng những việc rất nhỏ, rất nhỏ thôi.
Nguyen Huyen at 05/28/2012 10:46 am comment
Bài viết hay, cảm động. Dù không sinh ra trong thời chiến, nhưng gia đình tôi cũng có lỗi đau mất người thân trong chiến trường miền nam năm 1969. Rất ngẹn ngào mỗi khi tôi đứng trước di ảnh của bác và trước những mộ "liệt sĩ chưa biết tên". [img]2[/img]
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:19 pm reply
Nghẹn ngào đến không thở được khi đứng trước bạt ngàn bia mộ. Và đau đến căm giận sự bất lương của một số người ... Mà thôi, bạn không nên biết về những điều ấy.
Suong at 05/28/2012 10:18 am comment 
anh dep qua bai rat hay thanks ban hem
nguyễn thanh long at 05/28/2012 09:33 am comment
ảnh đẹp quá! Thanks bạn nha
Motthoidaqua at 05/28/2012 08:07 am comment
Đọc bài viết này mình rất cảm động...tôi lại nhớ về ký ức tuổi thơ nơi có người mẹ và quê hương của mình. Chúc bạn luôn sống vui với những ký ức đẹp nhé!!!!!!!!!!!
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:14 pm reply
Mẹ và tuổi thơ luôn là bến đỗ bình yên khi ta nhớ về, phải không Đã Xa Một Thời
Tuyết kim cương at 05/27/2012 09:31 pm comment
bài viết hay và sâu sắc,nó xuất phát từ chính trái tim ,nó làm tôi nhớ đến những kỉ niệm của mình [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 03:56 pm reply
Cám ơn bạn.
Trịnh at 05/27/2012 09:30 pm comment
Câu chuyện tưởng như xa xưa nhưng lại gần gũi quá... Hay, xúc động. Mình thích những bức ảnh hoa sen nữa, đẹp tuyệt
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:09 pm reply
Đúng là rất gần và giản dị nữa bạn nhỉ.
KAN at 05/27/2012 08:41 pm comment
[img]6[/img] Hay và sâu lắng quá
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:05 pm reply
Cuộc sống sẽ như thế khi ta suy ngẫm và lắng nghe xúc cảm từ lòng mình. Cám ơn bạn.
Nơi cuối cầu vồng...! at 05/27/2012 08:39 pm comment
Nước mắt lăn dài mà tâm hồn thanh thản... Một góc nhìn tuyệt đẹp xuất phát từ trái tim và tâm hồn đầy yêu thương và nhân bản [img]1[/img] Một câu chuyện cảm động phác họa nên bức tranh không rực rỡ sắc màu nhưng ngập tràn tình người. Cảm ơn chủ nhà đã giúp em hiểu rõ hơn cái thời chỉ còn đọng lại trong kí ức nhờ những câu chuyện kể của bà hay đồng hào cổ [img]1[/img]
Nơi cuối cầu vồng...! at 05/30/2012 09:34 pm reply
[img]1[/img] k có gì đâu ạ ^^
Trần Thành Nhân at 05/30/2012 09:30 pm reply
Một lần nữa cám ơn bạn. Thật lòng tôi thấy vui vì những điều mình kể có ý nghĩa đối với những người đã đọc nó.
Nơi cuối cầu vồng...! at 05/30/2012 09:18 pm reply
Em cũng nghĩ như vậy. Có những thứ giá trị hơn rất nhiều giá trị thực của nó, bởi nó được tô đậm màu quá khứ và khắc sâu trong tâm trí như những kỉ niệm đẹp [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 12:50 pm reply
Bạn nói “đồng hào cổ” làm tôi nhớ tới những đồng xu nhôm và những chiếc vỏ phích đan bằng tre nứa, những thứ đã biến mất khỏi đời sống sinh hoạt ngày nay.
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 12:48 pm reply
Xin cám ơn. Đúng vậy, một bức tranh ghép từ những mảnh đen trắng kí ức. Tôi thích cách cảm nhận của bạn: khóc mà thấy tâm hồn thanh thản. Nếu còn điều gì khác nữa, tôi xin giữ lại cho riêng mình.
Binh at 05/27/2012 06:17 pm comment 
hôm nay chau lại đọc lại bài viết của chú lần nữa, thật sự nó rất hay và cảm động . Chúc chú buổi tối vui vẻ
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 11:52 am reply 
Địa chỉ nhà mới của tôi là http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
Trần Thành Nhân at 05/27/2012 07:00 pm reply 
Xuống phố với các bạn đi. Chúc cháu vui.
Chữ Z truyền kiếp at 05/27/2012 03:25 pm comment
Luôn có những tuổi thơ khốc liệt như thế!
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 01:01 pm reply
Phần lớn những người ở độ tuổi của tôi đều trải qua những năm tháng gian khổ như vậy và nhiều hơn như vậy.
Mưa ! at 05/27/2012 11:12 am comment
Xúc động quá.Nước mắt cứ chảy dài.Khóc như chưa bao giờ được khóc.Đau như chính nỗi đau của bản thân mình.Nhưng tự hào và khâm phục, yêu cái tình người của 1 thời mà chỉ biết trong tưởng tượng.
Trần Thành Nhân at 05/27/2012 11:24 am reply
Chỉ biết lặp lại một câu: Xin cảm ơn.
Alone at 05/26/2012 11:08 pm comment
chan' ai day.em cach lm` hjh nen dj
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 11:31 pm reply
http://blog.yahoo.com/hopphoco
Quang hong at 05/26/2012 11:08 pm comment
Doc bai van nay ma minh hoi tuong lai nhung ky uc cua thoi nien thieu cung ban be di chan trau xuong dam hai ngo sen va hoa sen that la thich thu biet bao. Bay gio dang cong tac tai dat nuoc Peru thi ko co hoa sen nen minh doc bai van cam thay nho que huong qua. Oi tuoi tho toi.
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 11:48 pm reply
Thế giới thời nay nhanh chóng mở ra dưới một cái kích chuột, xóa hết khoảng cách địa lý. Không như ngày xưa, lúc nào cũng ngóng thư nhà. Nhớ lần đầu tiên xuống phố, ngơ ngác giữa một trời lá phong rụng đỏ, bỏ lá thư vào thùng gửi về quê hương, bất ngờ cảm nhận khoảng cách về không gian, thấy bơ vơ muốn khóc.
Tran Huyen at 05/26/2012 09:16 pm comment
[img]2[/img]
Lợi Trần at 05/26/2012 04:33 pm comment
Cho Con thêm tuổi thơ/ Rồi mai thành người lớn/ Kỉ niệm xưa đau đớn/ Con càng biết yêu thương/ Cho con một con đường/ Có Trái Tim dẫn lối/ Phải đi qua Đêm Tối/ Mới biết quý Bình Minh…
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 04:51 pm reply
Em không dám bình thơ của Anh. Mấy hôm nay Đức và Dung thường lén (chính xác là lẳng lặng) vào blog của bố đọc comments của các bác, các cô chú.
THOÁNG MÂY BAY at 05/26/2012 03:12 pm comment
xin chia sẻ... ai cũng có một ký ức riêng về những tháng ngày đã qua...có người vui ...có người buồn... những miền ký ức buồn luôn làm ta nhói lòng khi nhớ về... cám ơn bài viết của anh
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 11:56 am reply
Địa chỉ nhà mới của tôi: http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
THOÁNG MÂY BAY at 05/26/2012 05:09 pm reply
Đúng... Chỉ lặng lẽ riêng với nỗi đau gặm nhắm... chúc anh sẽ có nhiều hạnh phúc
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 04:10 pm reply
Kỉ niệm vui thì dễ bô lô ba la kể lúc "trà dư tửu hậu", còn kí ức buồn như thế này thì lặng lẽ ngồi khóc mà viết ra. Cám ơn bạn.
Thuy at 05/26/2012 03:09 pm comment
Ngôi nhà tuyệt vời như thế này thì cần phải duy trì chứ, nếu em có được một ngôi nhà riêng như vậy thì cũng đã xây lâu rồi nhưng em sinh ra chỉ đi thăm nhà mọi người được thôi chứ không có khả năng tự xây cho mình. Anh keep em posted nhé! Cả ngày nay ngồi lục lọi ngôi nhà của anh để enjoy và cảm nhận cuộc sống, nhớ về người bạn, nhớ về HN, gặm nhấm những cảm xúc khác nhau...
Thuy at 05/26/2012 04:49 pm reply
Đúng là em cần nhiều thời gian để đọc lại những bài viết của anh. Cuộc sống có những lúc bị cuốn đi như vũ bão, nhưng cũng có lúc cần dành cho mình một khỏang lặng riêng...
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 04:17 pm reply
Nhưng em có nhận thấy ngôi nhà này thời gian gần đây là nơi để giải tỏa stress không? Nếu muốn gặm nhấm quá khứ em hãy đọc những bài ở đáy blog này, ý anh nói là những bài rất cũ ấy. Hì hì.
Le thi at 05/26/2012 03:01 pm comment 
xin chia sẻ Một con người luôn có những vui buồn..những hoài niệm trong cuộc đời... Nhưng có những miền ký ức đau lắm..đau vô cùng khi ta nhớ về... Rất xúc động..cám ơn bài viết của anh...
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 04:02 pm reply 
... nhất là khi nhìn lại từ hiện thực của đời sống này. Tôi muốn viết tiếp vào sau dấu ba chấm của bạn như thế.
Hanh at 05/26/2012 01:59 pm comment
Tuyệt vời! những nỗi đau không bao giờ quên được và thời nay vẫn còn đó những đáng tiết... , chỉ có gia đình là mãi mãi, tình yêu cha mẹ là vô bờ bến, ước gì tôi còn có Ba mẹ, để được chia sẽ....
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 02:17 pm reply
Ca dao có câu: "Đêm đêm thắp ngọn đèn trời Cầu cho cha mẹ sống đời với con" Nếu không may mắn như vậy thì họ vẫn còn mãi trong kí ức của bạn mà. Chúc bạn vui.
Lemy at 05/26/2012 11:43 am comment
sau dam , y nghia, no dua ta vao coi thieng lieng khi nghi ve cuoc song
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 12:59 pm reply
Một khoảng lặng để neo về.
YduocNHH at 05/26/2012 10:53 am comment
Rất cảm xúc!
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 01:00 pm reply
Vậy là bạn đã đồng cảm. Thanks
Dưỡng at 05/26/2012 10:15 am comment
Có ý nghĩa cuộc sống
THOMOC at 05/26/2012 09:55 am comment
Trã lời câu hỏi của ban ; -Vấn đề tâm linh theo tôi là có,và mổi một con người thường đi kèm với một"chương trình lập sẵn" ta gọi đó là định mệnh.Một gia đình,giòng họ,đất nước cũng như thế!......
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 11:09 am reply
Anh và tôi sàn sàn ở một độ tuổi, có thể sinh ra và lớn lên ở những miền đất khác nhau, nhưng sẽ dễ đồng cảm bởi những trải nghiệm cuộc sống. Nếu tôi không lầm, anh là người lớn tuổi nhất để lại comment cho bài viết này. Rất vui được quen biết anh.
Chị Hoa Mua at 05/26/2012 07:15 am comment
Thông điệp của bạn thật tuyệt vời và ý nghĩa. Tâm hồn con chắc chắn sẽ giàu có khi luôn được người cha người mẹ nuôi dưỡng trong tình yêu thương như vậy. Cảm ơn yahoo đã cho mình biết blog của bạn và học hỏi được nhiều điều. Blog bạn thật đẹp và giàu có.
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 11:58 am reply
Địa chỉ nhà mới của tôi: http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
Trần Thành Nhân at 05/26/2012 11:12 am reply
Cảm ơn bạn về sự cảm nhận thông điệp tôi muốn nhắn gửi.
Le thanh Cuong at 05/25/2012 11:00 pm comment
????????/
QUOCHUYNGUYEN at 05/25/2012 10:34 pm comment
nice
beo' at 05/25/2012 10:00 pm comment
dai qua'''''' co luc nao day se doc sau
Duy at 05/25/2012 09:24 pm comment
tuyet.that y nghia
Mây mùa thu at 05/25/2012 09:05 pm comment
Bạn ơi , blog của bạn hay và đẹp quá ! tôi nghỉ bạn cũng đã lớn tuổi rồi phải không ?nên ban mới có một kí ức về chiến tranh như vậy..........!
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 09:32 pm reply
[img]1[/img]
pao hong at 05/25/2012 07:24 pm comment
doc blog cua a xuc dong that mun roi le vay buon ge ah.ma blog a hay that e thix doc lam
Cookie at 05/25/2012 06:33 pm comment
chú ơi cháu rất thích hoa sen.hj
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 01:02 pm reply
Có mấy bức chú mới sưu tầm đấy, cháu mang về trang trí blog nếu thấy thích.
Hoang at 05/25/2012 05:27 pm comment
hay ma dep nua[img]113[/img]
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 01:12 pm reply
[img]9[/img]
Tối mát mẻ nha bạn![img]6[/img][img]6[/img][img]6[/img][img]6[/img][img]6[/img][img]6[/img]
Thuy at 05/25/2012 05:00 pm comment
Đã lâu rồi em không được đọc blog của anh. Hôm nay đọc bài này không khỏi rơi lệ. Em muốn share bài này với bạn bè em.
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 09:30 pm reply
Dù đã gửi SMS rồi nhưng anh vẫn muốn cám ơn em một lần nữa. Em thấy không, anh vẫn ở nguyên trong căn nhà cũ này, dù cũng có một tất đất cắm dùi trên FB.
TrungHongNhung at 05/25/2012 03:55 pm comment
Cảm ơn anh về bài viết . Em sinh ra những năm cuối của cuộc chiến tranh nên không cảm nhận được sự khốc liệt của nó , còn nếu qua các trang viết của các nhà văn , nhà báo về thời kỳ đó thì hầu như chỉ ngợi ca chủ nghĩa anh hùng cách mạng còn những góc khuất ẩn sâu như anh đã viết thì chỉ có thông qua những trang viết như thế này mọi người mới cảm nhận , mới hiêu rõ hơn 2 mặt của cuộc chiến. và gời đây là vợ một người chiến sỹ , em cùng cô con gái 9 tuổi của mình thường xuyên sống trong tâm trạng của người phụ nữ trong bài viết của anh , chỉ có khác chăng là không có tâm trạng chờ đợi không biết đến một lúc nào đó đến lượt mình sẽ nhận được một tấm giấy . Một lần nữa cảm ơn anh.[img]6[/img]
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 05:30 pm reply
“… mỗi lần đi qua một chặng đời, tôi lại thấy trong những điều anh nói một cái gì đó khác hơn, đau đớn hơn, nhân bản hơn”. Cảm nhận về chiến tranh ngày chín tuổi là nỗi sợ hãi, còn bây giờ, sau rất nhiều năm, nhìn nhận từ những góc độ khác nhau và từ hiện thực của đời sống này thì cảm nhận về chiến tranh là nỗi đau. Từ lâu rồi tôi không viết nữa, nhưng bạn có thể đọc thêm một số bài trong thư mục “Những người quanh tôi” hoặc những bài cũ nhất trên trang blog này. Chúc gia đình bạn thật nhiều hạnh phúc, nhiều niềm vui.
Chim Non at 05/25/2012 02:22 pm comment
Mình muốn liên hệ với các tác giả này để xin bản quyền chia sẻ cho các bạn đọc thông qua điện thoại di động. Mong nhận được sự hợp tác từ các tác giả. Thông tin liên hệ: + Email: oanhlk@mediaservices.vn +Yahoo: oanhlk_lovely +Skyper: kimoanh_gttn +Phone: 0975 728 498 Thanks all!
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 02:53 pm reply
Tôi sẽ liên hệ với bạn qua email trong thời gian sớm nhất. Thanks
Pham Dung at 05/25/2012 02:03 pm comment
rat an tuong. [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 01:11 pm reply
[img]9[/img]
T Trinh at 05/25/2012 01:10 pm comment
Bài viết hay, ảnh đẹp.
tulinhcuame at 05/25/2012 11:23 am comment
Mình rất cảm động khi đọc bài viết này! Cuộc sống thời chiến như hiển hiện trước mắt mình! Bài viết còn hướng cho thế hệ trẻ bây giờ một cách nhìn đúng hơn về cuộc sống! Mình sẽ cho con gái (8 tuổi) đọc bài viết này! Cám ơn anh - Trần Thành Nhân!
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 11:58 am reply
Tôi viết tản mạn này nhân dịp sinh nhật 9 tuổi của cậu con trai. Nhìn con và nhớ về mình lúc ở độ tuổi ấy. “Cho Con Chín Tuổi” được hiểu theo hai nghĩa: viết cho con nhân dịp 9 tuổi, và tặng cho con kí ức ngày 9 tuổi của tôi. Chúc bé Tú Linh của bạn ngoan, hồn nhiên, dễ thương và học giỏi.
Lien at 05/25/2012 11:18 am comment
so di toi dac biet thich trang blog nay hinh anh hoa sen dep qua bo toi dat ten toi mang y nghia loai hoa sen
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 11:59 am reply
Lâu không thấy chị qua thăm. Sắp tới Yahoo đóng cửa. Địa chỉ nhà mới của tôi là: http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 12:23 pm reply
Thay cho lời cám ơn tôi vừa post tặng bạn những bức ảnh hoa sen sưu tầm trên mạng.
Lien at 05/25/2012 11:16 am comment
hom nay toi mo ra cho con gai 12t cua toi doc chau da guc vao long toi mat do hoe.toi hoi con cam nhan the nao ?chau tra loi hay du rang da 8 nam troi qua chau khong cam nhan hinh dang bo chau the nao toi giai thich neu chau con bo thi co le chau se co cam nhan nhu nguoi viet mot lan nua toi cam on bai viet nay co y nghia khong chi cho rieng toi ma con lop tre sau nay ,boi toi cung muon chau hay la giot suong nhu loi bo ban noi
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 01:13 pm reply
Chia sẻ với bạn một chút: 5 năm trước, lúc tôi post bài này lên blog, cậu con trai đọc xong và im lặng. Tôi không hỏi cháu nghĩ gì, sự yên lặng của cháu đã nói lên nhiều điều. Giờ cháu đã sắp vào lớp 9. Khi Yahoo Blog đưa bài này lên trang chủ, cháu đọc lại một lần nữa. Vẫn im lặng. Im lặng như khi cháu đứng bên tôi thắp hương và thả hoa xuống dòng sông Thạch Hãn … Một trong những đứa cháu lớn (con anh chị tôi) đã để lại một comment như thế này trên bài viết (tiếc là sau mấy lần Yahoo chuyển đổi phiên bản, comment đó đã mất): “Cháu phải học rất rất nhiều nữa bởi chỉ lớn hơn giọt sương 9 tuổi của chú một ít thôi”.
maruco at 05/25/2012 10:45 am comment
Em thich hoa sen nhat trong cac loai hoa
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 01:25 pm reply
Vì sen là biểu tượng của sự thanh thiết phải không bạn.
Le phuong Hong at 05/25/2012 10:26 am comment
hok bjt nuj j ngoaj chu hay ,,,hjhj [img]41[/img]
Trần Thành Nhân at 05/28/2012 04:16 pm reply
Cảm ơn bạn. Không bắt chước được lối viết theo teen.[img]1[/img]
tinhyeunhandoi at 05/25/2012 08:28 am comment
Lâu rồi mới đọc một bài hay và cảm động như thế. Cảm ơn chủ nhà nhiều nhé!
Huy cún at 05/25/2012 08:16 am comment
Mình đã khóc rất nhiều khi đọc! dù mình mới ở tuổi 32! Cảm ơn anh vì bài viết!
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 01:23 pm reply
Tôi hy vọng và tin (vì tôi cũng khóc mỗi lần đọc lại) rằng những giọt nước mất ấy làm tâm hồn ta tĩnh lặng hơn, trong sáng và hướng thiện hơn trước cuộc sống bộn bề toan tính ngoài kia. Tôi không nghĩ bài viết của mình bi lụy dù có thể nó làm người đọc rưng rưng nước mắt. Cám ơn bạn.
Cận lùn xí xọn at 05/25/2012 05:03 am comment
bạn làm nền này như thế nào vậy
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 03:50 pm reply
Tôi không phải là dân IT, các thủ thuật blog được làm theo hướng dẫn của các bạn trên mạng. Để có cái nền đen này đơn giản là tải lên một bức ảnh mầu đen (tôi có lưu lại ở album Color for theme trong phần Photo). Còn nền đen trong phần viết bài thì bạn có thể tham khảo cách đưa code vào nguồn bên ngoài tại blog dưới đây http://blog.yahoo.com/huandrums/articles/91451/index
Lien at 05/24/2012 11:44 pm comment
ban viet hay qua toi muon viet nhung ko biet viet nhu ban duoc co le do la dieu khac biet phai ko toi thich cau noi cua bo ban khi noi moi nguoi la mot giot suong hing anh so sanh dep
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 12:17 am reply
Tôi không nghĩ mình là người biết viết. Cái làm bạn xúc động chính là những cảm xúc thật mà tôi cố gắng diễn đạt bằng con chữ. Và tôi vui vì đã truyền tải được cảm xúc ấy đến những người như bạn. Xin cảm ơn.
Lien at 05/24/2012 11:37 pm comment
toi van mo ra de doc mot lan nua bai viet khien toi nho cha me toi nhieu lam toi da mo coi cha me lau roi toi doc di doc lai cam nhan ve nhung bac lam cha me sao ma tam long bao la the toi van rot nuoc mat mot lan nua cam on mot bai viet hay va y nghia
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 12:05 am reply
Liên thân mến, Tôi rất quý cách bạn bầy tỏ. Bài này viết cách đây 5 năm. Hai năm sau đó bố tôi qua đời. Bố rất ít nói, nhưng lại dễ xúc động. Hình dáng người vẫn đây, cặm cụi đạp máy khâu vá quần áo thuê và mấy anh em tôi lúi húi đan vỏ phích ... Đêm nay chắc khó ngủ.
Binh at 05/24/2012 11:00 pm comment
những người ở thế giới bên kia luôn dõi theo nhưng bước chung ta đi . khi ma chúng ta vẫn nhớ tới họ và họ chỉ không còn tồn tại khi chung ta cho họ vào quên lãng mà thôi.
Trần Thành Nhân at 12/16/2012 12:00 pm reply
Yahoo Blog đóng của. Nhà mới của chú ở đây này: http://tranthanhnhan1963.blogspot.com/
Binh at 05/25/2012 04:43 pm reply
biểu tượng này làm cho cháu thấy vui cảm ơn chú nha ! chúc chú buổi chiều vui vẻ . hi vọng là xẽ được nói chuyện với chú nhiều hơn
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 04:36 pm reply
I'm [img]36[/img] too.
Binh at 05/25/2012 04:04 pm reply
[img]36[/img]
Trần Thành Nhân at 05/25/2012 03:49 pm reply
Chú rất vui. Cháu hãy gọi như thế đi. Để ý các sự kiện cháu có thể tính chính xác tuổi của chú mà. Chú cháu mình có thể trò chuyện cùng nhau. Nếu thấy bất tiện, cháu có thể để ở chế độ bình luận riêng tư. Chúc cháu vui.
Binh at 05/25/2012 03:25 pm reply
hãy cho cháu gọi chú là chú đi nha vì nếu chú đã từng đi qua chiến tranh thì với chú và ba mẹ cháu thì cháu vẫn là một đứa trẻ con mà thôi . năm nay chau mới 20 tuổi nhưng cháu thấy ông trời nhiều lúc bất công với cháu lắm . không còn nỗi đau nào mà cháu chua tưng trải qua nũa và có khi thế cháu trở nên gan lì , khó bảo và sâu sắc hơn chăng ?
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 11:12 pm reply
Tôi cũng nghĩ như thế. Cảm ơn Bình.
THOMOC at 05/24/2012 07:46 pm comment
ANH viết bài này hay lắm ! Sự đau đớn trong lời văn cũa Anh rất thật ,và ở bên kia thế giới người chiến sỉ năm xưa có lẽ đang mỉm cười hạnh phúc....
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 09:13 pm reply
Bạn có tin vào những điều tâm linh không? Còn tôi thì có.
thaibinhminh04 at 05/24/2012 06:15 pm comment
Nội dung hay: tình cảm, xúc động...Hình thức trình bày Blog quá đẹp, ảnh rất nghệ thuật... Cám ơn một trang Blog hay!
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 09:11 pm reply
Cám ơn Bác sĩ đã chấm điểm cao cho blog này [img]1[/img]
Mãi mãi 1 tình yêu at 05/24/2012 03:11 pm comment
Hay wớ! Xúc động wớ! Hjx...hjx...
Tran at 05/24/2012 02:49 pm comment
Cám ơn anh vì bài viết! Em không sinh ra trong chiến tranh nhưng em cảm nhận được chiến tranh qua những lời kể của thầy cô,của ông bà cha mẹ,của những người như anh .Con em cũng sắp 9 tuổi và có lẽ nhờ bài viết này em biết mình có thể kể cho con nghe những gì.
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 11:23 pm reply
Chúc em bé của Hương ngoan và học giỏi. Đôi khi những điều ta kể cho các con rất bình dị nhưng cũng có thể giúp chúng ứng xử đúng với cuộc sống xung quanh, đơn giản như việc chọn một từ đúng tình huống.
mongcamluuly at 05/24/2012 02:37 pm comment
tranh đẹp có nhiều gợi mở cho người đọc thêm nhiều cảm xúc. hay đấy!
Blue Blog at 05/24/2012 11:52 am comment
là một người Hà nội, con một người lính (có điều, tuổi thơ cháu không đi qua chiến tranh), đã làm mẹ ... điều đó khiến tâm hồn cháu đã bị rung động nhiều bởi bài viết của chú. ngày bộn bề trôi qua, có những phút nhìn lại như thế này, cháu nghĩ, sẽ rất tốt cho việc giữ gìn 1 tâm hồn đẹp (cháu xin lỗi nếu đã tính nhầm tuổi của chú)
Trần Thành Nhân at 06/01/2012 04:17 pm reply
http://blog.yahoo.com/tranthanhnhan/articles/102972/category/Gia+%C4%91%C3%ACnh
Blue Blog at 05/31/2012 01:43 pm reply
không sao đâu ạ, ai cũng cần có một cái tên để gọi thưa mà chú
Trần Thành Nhân at 05/31/2012 01:14 pm reply
Tôi lặng lẽ vào, và lặng lẽ ra, tôn trọng không gian riêng của ban. Cho tôi xin lỗi nếu reply trước tôi nêu tên bé.
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 01:39 pm reply
Giờ đến lượt tôi bối rối khi chọn đại từ nhân xưng, mặc dù bạn đã không nhầm khi tính tuổi của người viết. Mùa chiêm nghiệm thế chỗ mùa hạ. Và keep walking trong dòng chảy bộn bề này. Vừa đi vừa nhìn lại... Chúc bạn và bé An hạnh phúc.
Trinh T at 05/24/2012 11:50 am comment
Hay lắm anh ạ
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 02:12 pm reply
Cảm ơn bạn. Tự bản thân đời sống viết nên những điều ấy bạn ạ. Cả những chuyện ngoài sức tưởng tượng. Bạn tham khảo thêm bài này nhé. http://blog.yahoo.com/tranthanhnhan/articles/102959/category/S%C6%B0u+t%E1%BA%A7m
phuong at 05/24/2012 11:21 am comment
nguoi lam cha me luon luon nghi den con cai. nhung co bao gio con cai hieu duoc tam long nhu dai duong cua cha me khong? doc bai nay to thay nho bo me to qua.
Holly at 05/24/2012 09:26 am comment
đầy tâm trạng :)
Trần Thành Nhân at 05/29/2012 01:16 pm reply
I prefer ! than :) [img]1[/img]
Py py at 05/24/2012 09:25 am comment
ki uc tuoi tho . chuc you luon gap lucky nhe
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 10:44 am reply
Thanks. I see your confusion, but you can find out my age based on fact mentioned in the article to choose a personal pronoun in Vietnamese.[img]5[/img]
MTVD at 05/24/2012 09:12 am comment
Hoài niệm. Quá khứ, hiện tại... còn tương lai???
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 09:27 am reply
Gieo hạt lành và gắng vun trồng. What will be will be.
hahuong at 05/24/2012 08:48 am comment
Ký ức ngọt ngào
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 10:00 am reply
Vị mặn kí ức theo thời gian rồi cũng trở nên ngọt ngào như bạn nói.
KiPi at 05/24/2012 07:08 am comment
Con trai uống say dễ quên con gái Con gái uống say dễ nhớ con trai Con trai có thể quên nhưng không thể tha thứ Con gái có thể tha thứ nhưng không thể quên Con trai nói chia tay khi cảm thấy yêu 1 người con gái khác Con gái muốn chia tay khi cảm thấy giữa 2 người có 1 khoảng cách Con trai luôn ước mình là người đầu tiên của con gái Con gái luôn ước mình là người cuối cùng của con trai... ♥ Một nghịch lí thú vị bạn nhỉ [img]1[/img]
Linh Xù at 05/24/2012 10:41 am reply
"Con trai nói chia tay khi cảm thấy yêu 1 người con gái khác Con gái muốn chia tay khi cảm thấy giữa 2 người có 1 khoảng cách" *Chưa hẳn vậy đâu bạn!
Lien at 05/24/2012 05:05 am comment
toi da khoc khi doc bai cua ban
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 08:05 am reply
Với tôi, mỗi lần đọc lại là một lần nghẹn ngào, bởi đó là những kí ức không bao giờ có thể phai nhòa. Cám ơn Bạn.
Hiểu và Thương at 05/23/2012 11:22 pm comment
Cảm ơn bạn đã chia sẽ một bài viết rất bổ ích
Trần Thành Nhân at 05/24/2012 10:14 am reply
Sự chia sẻ này có thể nhạy cảm, và tôi muốn nhiều người trẻ đọc nó. Cám ơn bạn.
moon at 05/23/2012 07:32 pm comment
bạn ơi ! câu truyện này là có thật đúng hk . nghe sao cảm động wa bài này nghe hơi buồn buồn à nha
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 09:27 pm reply
Vế đầu tôi xin trả lời bằng một nụ cười.
Hoa Tím at 05/23/2012 07:07 pm comment
xin lổi bạn là người quãng trị ha
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 09:21 pm reply
Tôi mang ơn và sẽ lấy làm tự hào được là người Quảng Trị. Năm 1972 khi bom pháo làm nghiêng lệch cả dòng Thạch Hãn, hay hủy diệt những khu phố Hà Nội, thì tiếng tầu điện leng keng chạy ra ngoại ô chỉ có ở một nơi thôi.
Hoa Tím at 05/23/2012 07:04 pm comment
bai cua ban sao nghe buồn quá, chuc bạn có một ngày tốt đẹp va an lanh nhât
war khinh at 05/23/2012 07:00 pm comment
mjnh rat vui
thu thao at 05/23/2012 06:51 pm comment
rat dep
Thanh Xuan at 05/23/2012 04:40 pm comment 
SẦU TRONG ĐÔI MẮT MẸ (.^_^.) Hình như trong mắt Mẹ Chứa bao nhiêu tủi hờn Khóc thương đời nhân thế Hay buồn vì cô đơn Chờ con trong mòn mỏi Tựa cửa từng đêm sầu Giọt lệ Mẹ vừa đổ Chảy thành dòng sông sâu Hai mươi năm cách biệt Viễn xứ con một mình Ru từng mùa thu chết Trong những chiều lặng thinh Ngửa tay con hứng nắng Xin đời bớt thăng trầm Ru lòng Mẹ gánh nặng Đã mang từ trăm năm Ngủ đi xin Mẹ nhắm Đừng để mắt mình sầu Lệ chảy bờ môi mặn Khiến lòng con nghe đau Dòng đời và con tạo Theo thời gian xoay vòng Làm sao con ngỏ hết Buồn này Mẹ hay không
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 05:37 pm reply 
Chào Anh. Tôi đã kịp đọc một số bài thơ trên blog của Anh. Lạ - đó là cảm giác đầu tiên của tôi. Lạ từ cách Anh đăng các bài thơ của mình. Mỗi người có cảm nhận khác nhau, với tôi, cảm xúc đem đến từ những bài thơ của Anh giống như khoảnh khắc ngồi trên con tàu xô lắc ồn ào nhìn qua ô cửa, ngoài kia, trên cánh đồng chiều tắt nắng một cánh cò lẻ bạn vội vã tìm về tổ. Một nỗi buồn thanh lọc tâm hồn. Xin cám ơn Anh. Tôi sẽ còn quay lại đó nhiều lần nữa.
KiPi at 05/23/2012 03:46 pm comment
Bài viết hay quá, rất vui dc làm quen với bạn. MOng bạn sẽ sớm ghé thăm blog mình nha http://blog.yahoo.com/_Y53KAR3FC2OSHSKR33JI6SA24E/articles/page/1
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 04:44 pm reply
Cảm ơn Yen đã ghé thăm. Tôi đã nhận cập nhật để đọc những bài viết của bạn.
Thang at 05/23/2012 01:58 pm comment
Cảm ơn anh. Em thật sự xúc động. Bác trai em cũng đang ở đâu đó trên mảnh đất Quảng Trị.
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 02:07 pm reply
Khi chèo thuyền ra thả hoa trên dòng Thạch Hãn, tôi thấy chòng chành dù không có sóng. Dường như những người lính ấy dõi theo chúng ta. Nắm tay bạn chia sẻ!
Lyly at 05/23/2012 01:57 pm comment
thăm bạn. chuc ban vui
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 02:09 pm reply
Xin cản ơn và chúc bạn vui.
at 05/23/2012 01:07 pm comment 
[img]6[/img][img]6[/img][img]41[/img]
Vy at 05/23/2012 12:36 pm comment 
cảm ơn một bài viết hay đã bồi đắp thêm yêu thương cho tâm hồn "con của bố", và cả những tâm hồn khác [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 05/23/2012 01:17 pm reply 
Bài viết đã lâu. Tôi muốn tặng nó cho những người trẻ tuổi để họ hiểu thêm về những năm tháng cha chú họ đã sống. Quá khứ vẫn hiện hữu trong cuộc sống tất bật hôm nay. Cám ơn bạn.

Nhận xét