Entry for January 20, 2008

“Tôi có thể giúp bà được gì không?” - Thấy khách chật vật diễn đạt ý mình, tôi tiến lại và hỏi bằng tiếng Nga. Người khách quay sang nhìn, ngạc nhiên, mừng rỡ trút gánh nặng bất đồng ngôn ngữ. Giữa một chốn xa lạ, lúc không ngờ nhất bỗng nghe thấy tiếng nói quê hương, bà ngạc nhiên cũng phải. Nhưng sao những người xung quanh nhìn tôi lạ thế, như thể chúng tôi đang nói bằng thứ ngôn ngữ của dân tộc thiểu số vậy. Líu ríu vui mừng bà vẫn không quên hỏi tôi học tiếng Nga ở đâu, đã tới nước Nga chưa. Dạ, tôi đã từng ở đó, và bà làm tôi nhớ buổi chiều mùa đông trắng tuyết, tan học, vai đeo cặp, tay bưng hộp bánh sinh nhật, tôi loay xoay tìm chỗ đứng trên chuyến xe bus chật ních người. Kiểu này về tới nhà cái bánh chẳng còn hình thù gì mất. “Nào đưa ta giữ cho, con trai!” - một đôi tay ở hàng ghế gần nhất chìa ra giúp đỡ.