Bạn Tôi




Cảm xúc không được giải tỏa hình như làm cho người ta càng lún sâu trong đó. Bỗng nhiên tôi muốn chia sẻ, giãi bầy với ai đó. Lâu rồi tôi không viết thư, chỉ sử dụng email cho công việc. Vậy mà lúc này tôi lại muốn gửi thư cho anh, dù chỉ vài dòng ngắn ngủi. Đó là một người bạn cũ, rất lâu không gặp và càng ít có dịp tâm sự. Đã bấm nút send, tôi vẫn phân vân, không hiểu anh nghĩ gì khi nhận thư. Ngạc nhiên, hoài nghi hay thờ ơ xoá nó đi?

…Hôm ấy, sau nhiều năm làm việc, chúng tôi ngồi đối diện bên chiếc bàn, nói chuyện với nhau, và anh khóc. Lần đầu tiên tôi thấy một đồng nghiệp khóc trước mặt mình. Những giọt nước mắt không ngại ngùng của người một đàn ông trưởng thành, đã làm bố. Tôi sửng sốt khám phá một con người khác trong người đàn ông điềm tĩnh, kín đáo đến kiệm lời ấy. Thế đấy, nhiều khi ta chủ quan tưởng đã biết những gì vẫn gặp, vẫn thấy hàng ngày, nhưng thực sự biết được bao nhiêu? Và hiểu được không - càng không hề dễ…Anh kể, cũng như tôi, anh có một người anh hy sinh trong chiến tranh và hiện giờ gia đình, dù đã bỏ rất nhiều công sức, vẫn chưa tìm được mộ. Sự đồng cảm về hoàn cảnh và tâm sự day dứt chung đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau sau những những xích mích, trục trặc nho nhỏ trong công việc…

...Anh reply lại, cũng ngắn gọn, kiệm lời như tính anh vốn vậy. Nhưng thay những lời muốn nói anh đính kèm trong thư nhiều tài liệu, ảnh và đường link đến blog của anh. Tôi đã đọc suốt đêm. Trong số ấy có phóng sự nhiều kì xung quanh việc tìm mộ của các nhà ngoại cảm. Đọc xong, không bình luận gì, nhưng tôi như người mất hướng, hoang mang và hụt hẫng. Hoang mang như khi anh vui mừng cầm trong tay chỉ dẫn của nhà ngoại cảm vội vã bay vào thành phố Hồ Chí Minh, lang thang khắp các nghĩa trang liệt sĩ ở Tây Ninh, để rồi ngút ngàn trong mắt hoang vắng một triền đồi bên bến sông Vàm Cỏ với những nương sắn xen cỏ dại. Hụt hẫng như anh, muốn úp mặt xuống triền sông để tiếng gọi đau đớn không lời trong đáy lòng mình vang dội khắp thinh không: “Em đây! Anh ở đâu?”

Bất giác, vô thức tôi lại thấy hình ảnh hàng trăm người Việt nam mải miết đào bới, xúc, truyền tay nhau những xô đất lấy lên từ một khoảnh ruộng được các quan chức đánh dấu, khoanh vùng. Họ cẩn thận lọc từng vốc bùn, từng hòn đất trên một dây chuyền khép kín. Cẩn trọng và tỉ mỉ như đãi vàng… Họ tìm hài cốt lính Mĩ!

Anh nói, dù trong anh sự hoài nghi bắt đầu le lói, nhưng anh đang tìm cách tiếp cận một nhà ngoại cảm được cho là có tiếng nhất. Liệu còn cách nào không? Không, chắc chắn là không, nhưng biết bấu víu vào đâu? Liệu tôi, anh hay bất cứ ai có hoàn cảnh tương tự có đủ khả năng để bới tung một ngọn đồi, một triền sông không?

Đừng, đừng trách cứ nếu tôi hay anh có hoài nghi. Không hoài nghi sao được khi càng đọc, càng sống, càng đi nhiều những câu hỏi càng trăn trở hơn, nặng nề hơn. Những câu hỏi chỉ biết hỏi mình trong những đêm không ngủ, để nước mắt lặng lẽ rớt vào trong đêm.

“Không buông xuôi, không ru mình quên, nhưng ta đành nhủ lòng, nếu có một thế giới khác chắc người thân của chúng ta cũng yên lòng vì trong cuộc sống này ta không quên họ” - Tôi gửi anh một bức email khác. Tôi an ủi anh hay tôi an ủi tôi?

Lan Phong at 04/17/2012 12:03 pm comment
À mà bài nhạc nền nhaccuatui của bạn tên gì vậy?
Trần Thành Nhân at 04/17/2012 02:58 pm reply
Tôi vừa đổi nhạc nền, nhưng ca khúc bạn hỏi đó là "Hãy mở cửa nhé tình yêu", một sáng tác của Xuân Phương cho phim "Cầu vồng tình yêu" - một bộ phim truyền hình sản xuất theo kịch bản Hàn Quốc đang phát sóng trên VTV3
Lan Phong at 04/17/2012 12:02 pm comment
Đọc bài này tôi biết được những nhọc nhằn và vất vả của các bạn, những người có một trái tim yêu thương luôn dành người thân của mình sự quan tâm, mà chắc chắn rằng dù họ ko ở cạnh nhưng vẫn sẽ bình yên. Chúc cho bạn và bạn của bạn sớm tìm được câu trả lời.
Trần Thành Nhân at 06/03/2012 03:30 pm reply
Tôi muốn chia xẻ với bạn thông tin này: http://blog.yahoo.com/tranthanhnhan/articles/257081/index
Trần Thành Nhân at 04/17/2012 02:55 pm reply
Chân thành cám ơn Bạn.

Nhận xét