Truyện chờ đặt tên

Trân trọng giới thiệu tác phẩm hợp tác của các bloggers 3 miền:  Rất Huế, Blue Blog, Lợi Trần, Thợ Mộc, Kim Phụng, Hạt Dẻ, Nguyen Thi Dung, Tran Thanh Nhan. Truyện để mở như chính cuộc sống. Ảnh từ album "Vẻ đẹp người con gái xứ Huế trong tà áo dài tím" trên Zing.








Trời thưa nắng. Không khí khẩn trương chuẩn bị cho buổi lễ khai mạc liên hoan ẩm thực miền Trung - Huế diễn ra tại bến Nghinh Lương Đình. Một sân khấu được dàn dựng rất công phu. Từ âm thanh, ánh sáng, cách bài trí phông nền mang đậm hình ảnh truyền thống của Huế, thành phố của văn hoá và du lịch. 

Trên hàng ghế khán giả, rất đông các nam thanh nữ tú, người già, trẻ em đã háo hức ngồi chờ. Đâu đó vang lên tiếng hát Hương Lan ngọt ngào, xao xuyến.

" Chiều cố đô... Ôi những chiều cố đô
Dòng Hương Giang êm trôi
Nước xanh xanh một màu
Mang về vạn ngàn câu thơ

Chiều cố đô... Ôi những chiều cố đô
Cầu Tràng Tiền lưu luyến
Bóng ai qua cầu chẳng ngừng
Qua giây phút chờ mong... "

Chỉ mới chiều nhưng đã có rất đông người đổ về để chiêm ngưỡng và thưởng thức những món ăn đặc sản của các miền giữa không gian hài hoà, thoáng mát và thơ mộng bên bờ sông Hương. Thoảng trong gió hơi nước man mác từ dưới sông lên hoà quyện với hương cỏ cây, với mùi thơm ngào ngạt của các thứ gia vị thức ăn, tiếng khua chén dĩa, tiếng xì xèo của dầu mỡ, tiếng tí tách của bếp than hồng,...

Vân được công ty cử tham dự lễ hội, công việc của cô là giới thiệu, phục vụ khách hàng những món ăn mà họ yêu cầu. Bình thường Vân không quá bận nhưng vào những dịp lễ như thế này thì cô tất bật suốt. Vân không có thời gian để chăm sóc nhan sắc cho mình, dẫu vậy cô vẫn đẹp, đẹp một cách nền nã, tự nhiên.

Hôm nay Vân không bỏ xoã mái tóc dài như mọi ngày, cô búi cao, khoe chiếc cổ trắng ngần nổi bật trên nền tím của chiếc áo dài thướt tha mềm mại. Ở độ tuổi 30, Vân hội đủ một vẻ đẹp đầy đặn của người con gái Huế. Đơn sơ mà mặn mà, dịu dàng mà kiêu sa, e ấp mà gợi cảm đến nao lòng.

Có lẽ Vân được thừa hưởng nhiều nét tinh hoa từ mẹ và nền giáo dục rất chuẩn mực của gia đình nên cô lúc nào cũng ngọt ngào trong tiếng "dạ, thưa", đôi mắt của cô nhìn như chạm vào được lòng của người khác và đặc biệt là cô luôn mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ bừng sáng cả không gian, làm kéo gần khoảng cách giữa những người xa lạ lại với nhau.

Không chỉ thế, Vân rất năng nổ, nhiệt tình, có trách nhiệm nên Vân được đánh giá cao, vì thế mà cô luôn được mọi người trong công ty tạo mọi điều kiện tốt nhất để cô học tập và làm việc.

Vân nhận tấm vé từ tay khách hàng. Cô mỉm cười rồi lần lượt giới thiệu từng món ăn một. Tất cả những món ăn của người Huế đều rất công phu khi chọn nguyên vật liệu, vì thế mà thức ăn của Huế không chỉ đa dạng, phong phú, đẹp về thẩm mỹ, màu sắc mà còn có giá trị dinh dưỡng cao.

- Vân ơi... Vân...

Có tiếng gọi từ bàn phía bên kia, Vân xin lỗi khách hàng, nhờ người khác giúp rồi cô đến nơi có tiếng gọi. Cô bạn nói nhỏ với Vân điều gì đó, cô xoay người bước đi.

Gió chiều dìu dịu thổi làm tà áo dài của Vân bay bay. Khi đến gần một bàn ăn của khách, bỗng tà áo dài của cô không biết vô duyên vô cớ thế nào lại vướng ngay vào cái ghế của một người đàn ông đang ngồi.

Vân bối rối cúi đầu, hai tay đan vào nhau:

- Dạ, xin lỗi anh. Rồi với bản tính tự tin cô chỉ tay vào tà áo dài nói tiếp:

- Dạ, tại cái áo ni chứ không phải tại... em mô ạ.

Người khách đang nhìn cô chăm chú bỗng bật cười:

- Ồh không sao, cô đâu có lỗi gì, tôi chỉ... bắt đền... cái... tà áo kia thôi...

Hơi bất ngờ khi nghe giọng nói của người miền Nam lại có thêm chút pha trò, Vân ấp úng: 

- Dạ... dạ...

Có lẽ với Vân đây không phải là lần đầu tiên cô bị trêu đùa nhưng đôi mắt đầy tự tin của người đàn ông nhìn xoáy vào mắt Vân lại thêm giọng nói nhẹ nhàng ấm áp kia làm cô lúng túng thật sự. Nhưng với tính chất công việc cộng thêm lối ứng xử thông minh, nhanh trí nên Vân dần lấy được bình tĩnh ngay, cô khéo léo:

- Dạ, chừ anh để... chiếc áo ni... theo em... về đã hí, tí nữa...

Vân chưa nói hết câu thì người đàn ông kia giả vờ tròn mắt:

- Sao thế được? Rồi như để Vân ngạc nhiên, anh ta cũng bắt chước nói theo tiếng Huế:

- Rồi tôi biết tìm cô ở mô? 

Hai má Vân nóng bừng dù trời đang về chiều, không gian mát rượi. Vân không biết nói gì trong lúc này, cô chỉ muốn chạy thật nhanh để che giấu hết cảm xúc của mình...





2.

Vân phải chắc chắn những giỏ lớn bằng nhựa chứa bát cỡ số 6, số 8 và cốc uống bia cỡ đại đã được giằng néo chắc chắn trên thùng xe ba gác rồi mới gõ vào thùng xe:

- Bác ơi, bác đi được rồi đấy ạ. Chạy cẩn thận bác nhé...

- Con yên tâm, con thấy bác chạy ẩu hồi nào đâu.

- Dạ.

Các con đường đã vắng lặng lắm rồi. Ngoài các nhân viên phục vụ bên Nhà hàng Thanh Long của Vân, thì chỉ còn có một nhóm loai choai đang lúi húi với dây rợ âm thanh ánh sáng trên sân khấu lớn.

Hôm nay bế mạc Festival rồi. 11h45 phút khuya. Thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Ngày mai, Huế sẽ không còn rộn ràng xe du lịch, khách vãng lai, xe xích lô lũ lượt vào ra thành nội và đám lá phượng vàng không còn tung tẩy dưới chân khách bộ hành. Thành phố Huế bé nhỏ e ấp, trở lại với nếp sinh hoạt thường ngày. Chậm. Chậm lắm và nhẹ nhõm nữa.

Khoát tay chào mọi người, cô thả bước trên con đường nối bến thuyền với Khu hành chính. Vân thấy hơi gai lạnh khi có một cơn gió bỗng thổi thốc từ dưới sông lên. Đài báo có mưa cả ngày, nhưng quả là trời đã phù hộ. Giờ mưa thì cũng đã xong việc rồi. Chưa kịp nghĩ nhiều hơn, những hạt mưa to và lạnh đã tấp vào mặt cô buốt nhói. Và cũng chỉ kịp rảo chân tấp dưới một mái hiên không đủ rộng, thì mưa đã tuôn xuống. Đêm càng lạnh sâu. Màn mưa như gã cai ngục khó chịu, điên cuồng, ác mó. Cô nghĩ mình khó có thể đi qua màn mưa trắng đục kia mà không bị nó xuyên thủng. Ý nghĩ đó khiến cô co mình, tựa chặt lưng vào tường, như đang cố tránh những mũi tên ác ý.

Vân liếc nhìn đồng hồ. Giờ đã hơn 12h đêm. Anh Hai đi làm về muộn, chắc đã nghỉ sớm như mọi hôm, gọi anh ra đón thấy tội nghiệp quá chừng. Chịu trận thêm lát nữa, chạy ù về Nhà hàng Thanh Long cách đó vài phố, mượn xe máy và áo mưa.

Bất chợt có tiếng xe ô tô. Một chiếc taxi chăng? Mưa dữ quá. Đèn pha chiếu qua mưa lại càng chói hơn. Vân huơ cái xắc tay lên vẫy lia lịa, vạt áo dài tung lên phần phật khiến cho một bên người Vân bị hắt ướt cả. Kệ, hãng nào cũng đi, miễn sao về được nhà.

Chiếc xe ô tô dừng lại sát vỉa hè. Lúc này, Vân mới nhận thấy đây không phải là một chiếc xe taxi. Phía cửa dành cho người lái, một chiếc ô khá lớn bật ra, tiến về phía cô. Vân thế thủ và chủ động lên tiếng trước, giọng cô hơi lớn mong có ai đó nghe thấy.

- Tôi đang chờ taxi đến đón. Cảm ơn nha. Không có gì đâu. Xin lỗi tôi vẫy nhầm.

- Giờ này, cô gọi taxi làm sao nổi. Nếu không ngại, tôi sẽ đưa cô về nhà.

“À, ờ”. Chất giọng miền Nam đó. Chính là người đàn ông mà Vân đã phục vụ trong buổi lễ. Anh không lại gần Vân, mà đứng cách cô một màn mưa. Anh đứng ngoài mưa, cô đứng trong hiên. Chờ đợi.

- Dạ, cảm ơn anh. Làm phiền anh quá. Anh cứ để em đợi taxi cũng được.

- Trời mới mưa, chắc sẽ lâu. Gió nhiều, cô đứng đây lâu sẽ cảm ốm mất đấy. Không phiền gì đâu. Cũng là một cơ hội để tôi tìm hiểu đường xá ở Huế. Chúng ta đã quen từ chiều rồi đó, cô có nhớ tôi không?

- Dạ, nhớ.

Lúc này, Vân mới thấy gai người. Chiếc áo dài tím thẫm một bên vì sũng nước mưa. Chụm bàn tay nhỏ nhắn, cô hắt xì mấy cái không cưỡng lại nổi. Hai mắt mỏi nhừ. Sao mà mệt mỏi thế. Vân tựa người vào tường, kéo cái xắc vào trước ngực, ôm ghì lấy như đang rét run. Người đàn ông nói giọng miền Nam quả quyết đưa bàn tay ra cho cô.

- Cô đừng ngại, lên xe đi, tôi đưa cô về.

Đưa cái ô tiến gần cô hơn, bàn tay rắn chắc của anh nắm nhẹ lấy cánh tay đang run lên vì lạnh của Vân, đẩy ra xe. Cô lí nhí:

- Cảm ơn anh nhiều nhé. Em ở khu nhà vườn, cuối đường…

Khi đã ngồi trong xe, bên cạnh anh, Vân tò mò dò xét. Cơn buồn ngủ bay biến, cũng bởi sự nghi ngờ, cảnh giác. Cô vẫn ghì chặt cái xắc tay vào ngực. Mắt chăm chú nhìn phía trước, nhưng thỉnh thoảng liếc sang phía người lái xe lúc này đang dựng thẳng lưng ghế, tập trung cao độ vì mưa to, đêm thì đen. 

Anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Chắc khoảng 40. Dong dỏng cao, mắt sâu, tóc đã có sợi phai màu, làn da đen bóng lên vì nắng. Vân đoán anh là dân du lịch, hè qua đã thăm thú tất cả bãi biển ở dải đất miền Trung này nên mới có làn da cháy nắng khủng khiếp kia. Vân chưa gặp người đàn ông nào có chất giọng trầm ấm thế. Trầm, chậm rãi nên dễ gây cho người ta cái cảm giác an tâm. Như Vân đang thấy bây giờ. Lại còn cách xưng “tôi” gọi “cô” khiến họ như ở trong một câu chuyện cổ xưa. Họ ngồi bên nhau, trong xe sáng đèn và radio đang chậm rãi một giọng đọc gì đó, rất khẽ khàng, lúc được lúc mất. Vân ái ngại vì không biết nói gì. Nhưng anh không tỏ vẻ khó chịu vì điều đó. Họ chỉ giao tiếp ngắn gọn mỗi khi Vân chỉ đường. “Anh rẽ trái ở đây”. “Ở kia có cái hố ga hỏng nắp, anh cẩn thận ạ”. “Tới nhà có đèn trắng sát mé đường bên phải anh cho em xuống. Nhà em trong ngõ, xe không vào được đâu ạ”. “Vậy à. Để tôi đỗ chỗ nào có mái hiên”...

Anh đưa cô cái ô to đùng, cứ lắc lư trong gió. 

- Cô cầm lấy kẻo ướt. - Rồi anh quay đi ngay như sợ cô sẽ nói một điều gì đó khiến anh khó xử. 

- Anh gì ơi. Anh cho em hỏi xin tên anh và khách sạn nơi anh ở, để em gửi lại anh chiếc ô...

- Tôi là Vinh. Tôi đang ở nhà khách của Bộ Xây dựng. Chúng tôi sẽ thi công vài hạng mục trong Đại nội một vài tháng tới. Cô cứ giữ lấy mà dùng, không cần gửi lại cũng được.

- Dạ. Em cảm ơn anh rất nhiều.

- Cô cho hỏi, đây là khu vực nào của Huế?

- Dạ, đây thôn Vĩ Dạ, anh.

Vân thoáng thấy gương mặt của người đàn ông giãn ra, như muốn nói “Thế đấy ư”. Rồi anh giơ bàn tay lên vuốt mái tóc đã bị mưa làm cho ướt thay cho lời chào tạm biệt.

Vân đứng đó chờ cho đến khi chiếc xe quay đầu và chìm vào màn đêm ...

Trong xe, qua gương chiếu hậu, anh nhìn hút vào bóng người con gái nhỏ bé trong tà áo dài tím Huế, trong mưa Huế, bên vườn nhà ai đầy cau. Trong cái khung bé nhỏ của gương chiếu hậu, tất cả điều đó đọng lại như một tấm bưu thiếp đặc biệt về cố đô, mà anh muốn giữ lại cho riêng mình … Anh sẽ giữ tấm bưu thiếp đó bên mình. Anh tin rằng, một ngày nào đó, từ tấm bưu thiếp, cô gái với tà áo dài tím sẽ bước ra. Một lần nữa, và nhiều lần nữa … Mảnh đất này đã khiến cho anh mộng mị rồi chăng? Nghĩ đến điều đó, anh thấy cổ họng khát khô và ngực trái ngập trong hơi nóng kỳ lạ … 




3. 

Đêm đó Vân Thật khó ngủ. Cô cứ trằn trọc mãi dù đêm đã khuya. Những câu hỏi không lời giải đáp cứ thi nhau nhảy múa trong đầu cô. Anh là người như thế nào? Nghĩ gì về mình qua buổi gặp gỡ tình cờ vừa rồi? Tại sao lại cố tình đợi mình ra về để đón?...

Mưa đêm không còn ào ào dữ dội, nhưng vẫn còn nặng hạt, tiếng mưa trên vòm lá cây ngoài vườn làm Vân thấy buồn vô cớ. Những hình ảnh suốt từ buổi chiều ở nhà hàng cho đến lúc chia tay anh trước con hẻm nhỏ để về nhà trở lại trong Vân như một đoạn phim quay chậm. Hình ảnh người đàn ông với khuôn mặt phong trần và giọng nói trầm ấm, đôi mắt luôn ẩn giấu một nụ cười như thầm nói: “Tôi đọc được hết những ý nghĩ của cô rồi đấy nhé” cứ ám ảnh Vân mãi và khi trời gần sáng hình ảnh ấy đã theo cô vào giấc ngủ chập chờn…

Sáng hôm sau Vân đi làm sớm hơn thường lệ. Cô mang theo chiếc ô đã cầm của anh tối qua với mục đích sẽ qua nhà khách nơi anh ở để trả. Cô tự dối lòng về mục đích gặp anh để trả lại chiếc ô, khi tự sâu thẳm trong lòng cô một khát khao trỗi dậy. Cô rất muốn gặp lại anh, để nhìn gương mặt rám nắng đậm nét phong sương ấy. Cô muốn được nghe anh nói với những âm điệu trầm ấm, giọng nói của anh dù là giọng Nam nhưng vẫn có gì đó khang khác với giọng Nam đặc trưng mà Vân vẫn thường nghe.

Nhà khách nơi anh ở không quá xa lạ với Vân. Do làm ở nhà hàng thường xuyên đón khách từ các khách sạn tới nên Vân biết rất rõ. Khi vừa hỏi lễ tân về một người trong đoàn khách lưu trú ở đây để thi công một số hạng mục công trình trong Đại Nội thì cô lễ tân đã biết ngay. Trong khi chờ cô lễ tân gọi điện lên phòng báo, Vân ra ghế ngồi chờ.

Chỉ sau ít phút bất ngờ anh đã đứng trước mặt cô, tiếng hắng giọng nhẹ nhàng làm cô giật mình ngẩng lên. Vân đang cầm tờ báo trong tay nhưng cô không hề biết trong đó có gì. Cô cầm nó trên tay chỉ cho có cái để cầm khi đôi tay cứ như thừa ra trong tâm trạng bối rối.

- Chào cô! Sao nhất thiết phải mang trả tôi chiếc ô thế này?

Anh chủ động hỏi ngay khi vừa nhìn thẳng vào mắt cô. Sự tinh tường của một người đàn ông từng trải đã cho anh biết cô đang rất bối rối và khó mở lời. Thâm tâm anh rất mong muốn gặp lại cô sau buổi tối qua và khi về nhà khách anh đã có ý nghĩ cô sẽ tìm anh để trả chiếc ô, nhưng khi cô đến ngay buổi sáng anh cũng thấy bất ngờ.

- Dạ. Em mang trả anh vì nghĩ anh sẽ cần đến khi ra ngoài. Mùa này Huế hay mưa bất chợt.

- Cũng như bất chợt tôi biết cô phải không?

Anh cười và nói đùa với Vân để xua đi cái không khí ngượng ngùng mà Vân đang không biết làm thế nào để xóa đi. Đoạn anh nói tiếp:

- Chắc cô cũng đã đến giờ phải đi làm? Tôi cũng vậy. Tôi đã giới thiệu tên rồi. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi biết về cô một chút rồi đấy nhé và đã lấy số điện thoại của cô ở nhà hàng tối qua. Trưa nay tôi sẽ gọi cho cô và chúng ta sẽ gặp lại.

Anh nói luôn như ấn định không cần biết xem Vân định nói gì rồi anh giơ tay bắt tay cô. Vân ngượng ngùng đưa tay ra bắt tay anh. Cái bắt tay của anh thật mạnh mẽ và ấm áp. Vân thấy một cảm giác xao xuyến lạ lùng khi bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong bàn tay anh…






Tối đó như đã hẹn Vinh mời Vân đi ăn tối. Theo thói quen anh chọn địa điểm tại nhà hàng Quỳnh Hương dưới Vĩ Dạ. Mỗi lần từ Sài Gòn ra Huế anh thường cùng bạn bè đến đây ăn tối rồi sau đó qua Vĩ Dạ Xưa uống café nhưng hôm nay một sự ngẫu nhiên lạ lùng (do ông trời sắp đặt chăng?) khi nhà Vân cũng ở dưới Vĩ Dạ. Vui vui với ý nghĩ của mình nên Vinh tự cười một mình.

Chiều buông làm dòng Hương thêm mờ ảo. Chọn một bàn ngoài trời sát mép sông, nơi ánh sáng vừa đủ để hai người nhìn rõ nhau nhưng cũng không quá sáng để họ cảm thấy mình lộ diện trước con mắt của đám đông thực khách trong nhà hàng. Kéo ghế mời Vân ngồi xong Vinh ngồi xuống đối diện và vẫy nhẹ một nhân viên nhà hàng mang menu đến. Cầm menu trên tay anh không mở ra xem mà đưa cho Vân rồi nói nhẹ nhàng:

- Em chọn giúp anh một, hai món rất Huế của em để anh thưởng thức nhé.

Vinh đã thay đổi cách xưng hô từ trưa khi anh gọi điện cho cô và hai người nói chuyện với nhau khá lâu. Câu chuyện được kết thúc bằng lời mời cùng ăn tối của anh.

- Dạ! Thôi tùy anh. Hôm trước ở nhà hàng của em anh đã được thưởng thức nhiều món đặc sản của Huế rồi mà.

Vân ngượng ngùng từ chối, thâm tâm cô chỉ muốn ngồi nói chuyện với anh. Cô không đói và cũng chẳng có tâm trí để nghĩ về chuyện ăn tối. Cô chỉ muốn lắng nghe những điều anh nói để biết về cuộc sống của anh. Bằng sự trải nghiệm của mình cô tin rằng những người có phong cách cởi mở, thẳng thắn, có sự tự tin và cách nói ngắn gọn như vậy trước sau cuộc đời anh sẽ dần hé lộ trong câu chuyện của mình…

Vinh cầm lại menu khi Vân đưa, Chưa cần mở xem anh đã gọi ngay món Hến xào ăn cùng bánh tráng, món Gà nướng ống tre...Trong khi chờ nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới Vinh rót cho cô cốc Lavie và tự rót chai bia Huda vào cốc của mình rồi nhẹ nhàng hỏi Vân:

- Chắc em nghĩ anh là người Sài Gòn gốc phải không?

Anh mở đầu câu chuyện sau khi hai người bắt đầu bữa tối. Ba anh người miền Nam, ông tập kết ra Bắc năm 1954 và lập gia đình ngoài đó. Mẹ anh người Hà Nội gốc, anh sinh ra và lớn lên ở Hà Nội trong những năm cuối cùng của cuộc chiến tranh. Có ba mẹ như vậy nên trong anh hội tụ cả tính cách, văn hóa của hai miền. Sau 1975 anh cùng gia đình vào Sài Gòn sinh sống. Do công việc anh thường xuyên ra Hà Nội. Anh ít đến Huế và mỗi lần ghé qua chủ yếu với mục đích nghỉ ngơi, thăm quan. Lần này đến Huế vì công ty anh nhận thi công trùng tu một số hạng mục công trình trong Đại Nội, người kỹ sư trực tiếp phụ trách công việc do gia đình có việc đột xuất nên anh tạm thời thay thế trong thời gian người đồng nghiệp nghỉ phép.

Vinh có cách nói chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng rất thu hút người đối diện. Đôi lúc khi anh mải mê với câu chuyện của mình, Vân nhìn anh thật lâu, một mong muốn trỗi dậy trong Vân, cô muốn được thường xuyên ở bên anh, nghe anh nói chuyện như thế này, chăm chú quan sát xem anh đang định làm gì, cần thứ gì đó để ngay lập tức cô sẽ giúp anh…

Không gian mờ ảo, mặt nước sông Hương đen thẫm bởi khu vực này hai bên hầu như chỉ có vườn của nhà dân, nếu có nhà hàng nào đó họ cũng không lắp đèn ra phía mép sông nên không có ánh sáng hắt xuống mặt nước. Tiếng mõ lốc cốc xua cá trên con đò của ai đó buông lưới trong đêm vẫn không làm cho dòng Hương bớt đi vẻ tĩnh mịch. Phía ngoài và trong nhà ánh sáng rực rỡ với đám đông thực khách ồn ào chẳng hề ảnh hưởng đến câu chuyện của hai người.

Trong khi nói chuyện Vinh hay nhìn thẳng vào Vân, đôi mắt ánh nét cười, nhưng có lúc bất chợt Vân thấy trong đó có chút gì đó xa vắng, nuối tiếc khi anh kể về cuộc đời mình. Vân ngồi yên lặng lắng nghe từng lời anh nói. Có chỗ muốn hỏi thêm cho rõ nhưng cô không thể cất tiếng. Cô có cảm giác anh đang đi ngược thời gian hơn 30 năm để quay về với tuổi thơ của mình. Bây giờ bất chợt chỉ một tiếng động, một câu hỏi nào đó sẽ làm anh bừng tỉnh trở về với thực tại và anh sẽ lại giữ một thái độ lịch thiệp, khép mình trước người mới quen theo bản năng của những người có tâm hồn nhạy cảm. Vân chỉ muốn anh cứ kể chuyện tiếp như độc thoại. Bằng linh cảm của một người phụ nữ cô lờ mờ nhận thấy có lẽ đời tư của anh cũng có nhiều chuyện buồn.

Bất chợt Vinh dừng lại, có lẽ vừa nói chuyện anh vẫn quan sát Vân, anh hiểu cô đang muốn hỏi anh điều gì đó:

- Em đang thắc mắc hiện ba mẹ anh có còn sống, anh còn ở cùng với ba mẹ không hay đã lập gia đình ra ở riêng và hiện như thế nào phải không? 

Với nụ cười nhẹ nhàng nhưng phảng phất chút u buồn Vinh nói tiếp:

- Em còn đang muốn biết tại sao một người tuổi như anh, trong những lần vào Huế trước đây, cũng như bây giờ mỗi ngày khi xong việc lại bỏ rất nhiều thời gian để một mình “lang thang” trong thành phố này nữa đấy.

Cái nhếch mép cười không mang dấu vết của ngạo mạn, chỉ nặng dấu chán chường khi anh nói từ “lang thang” 

- Anh đến đây vì công việc khi nhận thay thế người bạn theo dõi thi công công trình chỉ là một phần nhỏ, cái chính là anh muốn đến đây để tìm cho mình chút bình yên, nhẹ nhàng trong cái trầm mặc của thành phố này. Ở đây anh tìm thấy sự yên tĩnh, thanh thản, không như nơi anh sống. Người ta gọi Sài Gòn là “thành phố không ngủ” hay “thành phố không có đêm.

Nét vui lại trở lại trên mặt Vinh khi nói về Huế. Anh thích sông Hương. Sông Hương trong mắt anh đẹp như sông Seine chảy qua Paris, như Vltava chảy qua Praha hay Danube chảy qua Budapet, Bratislava... Nhưng sông Hương trầm tư hơn, nhẹ nhàng hơn với đôi bờ cỏ xanh mát, với khung cảnh trầm lặng của kinh đô Huế, sự vắng bóng những ngôi nhà cao tầng đã giữ cho Huế một nét riêng. Vinh đã đi nhiều nơi trên thế giới, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng, nhưng đến Huế bao giờ lòng anh cũng tĩnh lại và thư thái, Huế mang cho anh nhiều cảm xúc khi chiêm nghiệm về lẽ sống, về sự thăng trầm, tàn lụi của mỗi triều đại, của đời người. Cười thật nhẹ anh nói:

- Cũng như con gái vùng này, vùng kia rất đẹp nhưng con gái Huế vẫn có nét đẹp riêng mà nơi khác không thể có.

Vân thoáng chút đỏ mặt bối rối khi anh vừa nói câu đó anh vừa nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Cái nhìn sâu thẳm mà ấm áp, ánh nét cười đã làm Vân trở nên mạnh dạn hơn. Cô cũng đùa:

- Dạ! Vậy anh nói con gái Huế cũng “cũ kĩ” và phong kiến như cảnh vật Huế phải không ạ?

Vân muốn tìm từ khác để diễn đạt nhưng bối rối quá không tìm được nên cô phải dùng từ “cũ kĩ” dù biết chưa phù hợp với ý định diễn tả. Vốn cả hai đều thông minh và nhạy cảm nên Vinh không trả lời mà đột ngột chủ động chuyển câu chuyện về hướng mà anh biết Vân đang muốn biết.

- Anh gặp chuyện không vui trong gia đình từ lâu. Đời sống vợ chồng cũng đã chấm dứt gần 1 năm nay. Chị ấy đã lập gia đình với người khác. Bây giờ anh chỉ day dứt về đứa con…

Vinh biết dù chuyển hướng câu chuyện một cách đột ngột nhưng Vân không hề thấy bất ngờ. Mới hai lần gặp nhau anh thấy rất mến cô gái Huế này. Ở Vân anh nhận thấy có sự dịu dàng, đằm thắm. Cô ân cần với anh trong những việc nhỏ nhất, ánh mắt cô nhìn anh thật khó diễn tả. Vinh hiểu cô muốn biết nhiều hơn về anh, nhưng là người tế nhị, sâu sắc nên cô không hỏi. Cái mâu thuẫn rất thực ấy khiến người khác dễ bộc bạch tâm tư. Là người đã trải qua nhiều thăng trầm, mất mát hơn nữa vốn dĩ có tiếng đào hoa nên cũng ngay lập tức Vinh cảm nhận được tình cảm của Vân dành cho mình.

Trong Vinh một thứ tình cảm khác lạ đang xâm chiếm. Anh không biết rõ đó là thứ tình cảm của người anh dành cho đứa em gái chu đáo và ân cần hay tình cảm của người đàn ông đối với người con gái. Mọi việc xảy ra quá nhanh, ngoài dự kiến. Dù từng trải nhưng anh cũng thấy bất ngờ khi hôm chia tay Vân trở về, cả đêm anh trằn trọc, không thể ngủ được.

Bóng dáng cô gái với gương mặt đoan trang và nụ cười dịu dàng cứ hiển hiện trước mắt anh, hình ảnh cô gái đậm nét trong tấm bưu ảnh ấy sẽ theo suốt đời anh? Vinh cố gắng nghĩ sang việc khác mà không được. Mình yêu cô ấy rồi sao? Làm sao có thể nhanh thế khi vừa mới gặp cô ấy? Nếu không phải vậy thì vì cớ gì tâm trạng mình lại xáo trộn thế?...

Bữa tối trôi qua, dù cả hai chỉ ăn chiếu lệ. Vinh định mời Vân ra Vĩ Dạ Xưa uống nước vì quán cách nhà hàng Quỳnh Hương một đoạn và khung cảnh ở đó mang những nét rất đặc trưng của Huế, nhưng chợt nhớ khi trưa lúc anh gọi điện mời Vân đi ăn tối cô đã nói 21h phải về nhà có việc nên anh quyết định để Vân về khi nhìn đồng hồ thấy đã 20h40. Vinh để ôtô ở sân nhà hàng cùng Vân đi ra đường. Hai người thả bộ một quãng đường ngắn trong im lặng, chẳng mấy đã đến con hẻm nhà Vân. Khi Vân đi sâu vào con hẻm cô còn ngoái lại nhìn anh và ra dấu khi về nhà xong việc sẽ gọi điện cho anh… 





4. 

...Vinh chạy xe thật chậm, anh ngắm nhìn đường phố, hàng cây... trông thật đẹp lạ lùng, và những người ven đường, thậm chí cả những người ăn xin cũng đẹp, sạch sẽ và cũng rất đáng yêu và hình như họ đang mỉm cười với anh, cõi lòng anh tự nhiên thấy thênh thang...

Về đến khách sạn, cho xe vào bãi, anh mỉm cười với bác bảo vệ và bất ngờ móc bóp lấy cho bác ấy tờ 100 ngàn đồng.

- Ui chà, chú cho tui nhiều dử ri?

- Bác cứ cầm lấy, có là bao!

Bác bảo vệ, miệng thì cứ lắp bắp và hai tay cứ xoa xoa vào nhau có vẻ bất ngờ.

- Tui cám ơn chú nghe!

Vinh không trả lời, chỉ cười và đưa tay chào như kiểu nhà binh. Anh đang vui mà!

Vinh lên đến phòng của khách sạn, anh vứt bừa chiếc áo veston lên giường. Anh bước vội đến bên chiếc gương soi thật sát khuôn mặt vào đó nhìn thật kĩ và nhìn soi mói vào những nếp nhăn đã hình thành từ rất lâu, mà hôm nay anh cố săm soi và cố vuốt vuốt, kéo kéo cho chúng dãn ra. Đột nhiên anh cười phá lên. Có lẽ do nhìn thấy những chân tóc bạc đã lộ ra và hình như dạo này tóc anh có ít đi phần nào. Thôi kệ! anh vừa lẩm nhẩm, khe khẽ huýt sáo và bắt đầu cạo râu, lần này anh cạo kĩ lưỡng hơn mọi khi...

Nằm dài lên giường bật nhạc lên, nhâm nhi chút rượu, đây là thói quen của anh từ lúc cuộc sống hôn nhân tan vỡ. Vinh nghĩ đến vợ: Yến cô ấy đẹp, sắc sảo, thông minh nhưng có nhiều lý do để bây giờ anh nghĩ đến cái xấu, cái mà anh không thích... Mà vợ anh cũng thế, sau một năm chung sống đến lúc chia tay vợ anh đã nói huỵch toẹt ra hết, chưa bao giờ anh thấy tật xấu của mình lại nhiều đến thế! Và điều đáng trách nhất là Yến dám chê bai luôn cả mẹ, bạn bè của anh... Rượu bắt đầu ngấm vào tâm can, da thịt, các mạch máu bắt đầu đập nhanh, mắt Vinh lim dim, đầu óc bắt đầu lâng lâng, anh chợt nghĩ đến Vân, cô ấy có một cái gì đó đã vô hình cuốn hút hắn, ngay từ lần gặp đầu tiên. Không sắc sảo, hấp dẫn... nhưng thật khó nghĩ và anh tự nhiên thấy một cảm giác khó tả của tâm hồn... Bây giờ anh rất thèm được nhìn, được nghe một giọng nói là lạ, được mơ, được tưởng ... và anh đã ngủ thiếp đi.

Vinh chợt thức giấc, có lẽ vì lạnh. Nhìn đồng hồ đã gần 3 giờ sáng. Anh uể oải ngồi dậy và có cảm giác là bản thân rất luộm thuộm, thiếu vắng một người săn sóc lo lắng. Anh đi tắm và bắt đầu những toan tính, sắp đặt cho một ngày mới.

Hôm nay Vinh ăn mặc tươm tất hơn. Lên xe và không nghĩ là anh đã đến trước nhà Vân lúc nào. Trên hàng cau, gia đình chim sẻ đã rất ồn ào chẳng biết chúng đang tranh luận điều gì, rất sôi nổi. Hoa cau bay lả tả trông giống như mưa bụi, và thoang thoảng một hương thơm lạ lùng. Cảm giác bình yên như thế anh chưa bao giờ có. Lom khom dưới giàn mướp đầy những hoa vàng có một dáng người ở đó. Vinh tò mò tiến lại gần và bất ngờ một chú chó lao ra một cách hung dữ. Vinh đứng im không hề nhúc nhích.

- Chú tìm ai hè?

- Dạ thưa bác cháu đến tìm Vân - Vinh nhỏ nhẹ và đầu hơi cúi xuống. Anh có cảm giác vừa hồi hộp, vừa sợ hãi. Cảm giác như hồi đi học anh đã có lần đến nhà bạn gái. Cũng vừa lúc đó Vân xuất hiện.

- Anh đến nhà em sớm rứa! Đây là mạ của em, vừa nói Vân vừa thăm dò ý mẹ mình. Nhà đơn chiếc lắm!

- Sao không mời anh vô nhà Vân hè - mẹ vừa nói vừa đi vào nhà.

Căn nhà nhỏ gọn, có nhiều vật dụng có dáng cổ, chứng tỏ căn nhà này đã tồn tại rất lâu. Trên bàn thờ có một bức ảnh thờ người đàn ông đã ngã vàng, có nét hao hao giống Vân.

- Đó là ba em - Vân chợt ngừng không nói gì.

Mẹ Vân ý tứ:

- Mời chú ở lại ăn cơm! Ngày ni Vân được nghỉ phải không? - Lúc này mẹ Vân có vẻ vui, không có ý thăm dò như lúc trước nữa, vừa nói bà vừa nhìn sang phía Vân.

- Dạ! - Vân nói nhanh khuôn mặt ửng đỏ bối rối. 

Im lặng thoáng chốc trong ba người có lẽ đang có suy nghĩ giống nhau. Vinh ấp úng:

- Dạ con ... cũng ... hay cho phép con chở Vân đi chợ một lát.

Mẹ Vân chỉ cười và gật đầu không nói gì.




Có lẽ trong thời gian lưu lại ở Huế gần như hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Vinh. Anh như trẻ ra, yêu đời hơn. Không chỉ có thế căn nhà của Vân từ đó ấm áp hẳn lên. Chỉ cần vắng nhau một ngày là hai người cảm thấy gần như là không thể ...

Và như câu chuyện của chàng Từ Thức cuối cùng cũng phải trở về ... Sau khi nhận cuộc điện thoại vào một đêm bất ngờ Vinh đã lặng đi.

- Có chuyện gì hở anh? - Vân dè dặt

- Mẹ anh ... mất ... rồi! - Vinh ôm mặt lảo đảo ...

Lo tang mẹ xong. Vinh đưa Vân ra sân bay. Chia tay bịn rịn. Có nhiều điều hai người muốn nói, nhưng có lẽ rất khó để nói lúc này.

- Hãy viết thư cho em khi nào anh thấy buồn nhé! – và Vân đã khóc oà.

Vinh chẳng thốt được lời nào. Anh bất giác nhìn xuống ngực mình, sửa lại mảnh vải tang, và Vân cũng thế...

Trên trời xanh vời vợi, một ngày nắng đẹp - đôi cánh chim sắt đã đưa một mối tình lên cao, về Huế...




5.

Vân và anh - họ đã có với nhau một tình yêu không biết đến cái gọi là khoảng cách.

Một năm 365 ngày, không nhớ đã bao nhiêu lần họ lên kế hoạch gặp nhau, vậy mà cơ hội cứ trôi đi vì đủ các lý do. Và cuối cùng cũng đến: ngày mai.

Vân cảm thấy lòng mình thấp thỏm như có lửa đốt, những mong mỏi, chờ đợi khắc khoải khiến nhịp tim cứ ngày càng dồn dập. Cô đứng ngồi không yên, hết đứng trước chiếc gương cố thêm lần nữa chỉnh sửa lại dung nhan, rồi bước chân lập cập cuống cuồng mở cánh cửa tủ quần áo lựa lựa chọn chọn, bỗng tiếng bíp bíp phát ra từ chiếc di động khiến cô giật mình – tin nhắn đến từ nơi anh, cô vơ vội lấy và bắt đầu reply. Và những dòng chữ chạy trên màn hình điện thoại : “Ngủ đi em, ngày mai sẽ được gặp anh rồi, đừng suy nghĩ hay bận tâm bất cứ điều gì, hãy để giấc ngủ thật sâu em nhé!”– đọc đến hai chữ “ ngủ ngon” cuối cùng của dòng tin nhắn bỗng thấy ùa về những xúc cảm ngọt ngào.

Để anh yên tâm, cô không nhắn lại cho anh nữa. Nhẹ nhàng đặt mình trên chiếc giường trải đệm êm ái, nghĩ về khi bình minh đến là có thể gặp anh, dù hai mắt vẫn chong chong cô cũng cố nhắm lại, ép mình vào giấc ngủ, nếu không sớm mai thức dậy hai quầng thâm trên hốc mắt sẽ như bằng chứng cho việc không nghe lời của cô. 

6 giờ 30, cô nhẹ nhàng nhấc chiếc then cửa, thả hồn mình hứng lấy cái sinh khí đầu tiên của buổi sớm mai, ánh mắt xa xăm nhìn những giọt sương long lanh còn đọng lại trên cành lá, gió lạnh se se thổi, hai tay cô ôm lấy bờ vai mỏng manh, hình như trời vẫn chưa muốn sáng. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại ngồi vào máy tính, những email anh gửi vẫn còn đó, cô chọn lấy một bức bất kì giở ra đọc: “Khi nào em cảm thấy những nỗi nhớ về anh là vô cùng thì đừng ngần ngại chạy đến bên anh em nhé!”

Nước mắt đã kịp làm ấm hai gò má…

Vừa lúc mặt trời bắt đầu ló, soi chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mới, sưởi ấm cho tinh thần anh thêm phần sảng khoái, Xe bắt đầu tiến vào địa phận Huế. Qua khung kính cửa sổ trong suốt, cảnh sắc đang lùi dần về phía sau, Vinh bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống của Vân. Có phải chính sự có mặt ấy đã khiến anh bỗng dưng có cảm giác mọi thứ nơi đây đều trở nên thân quen, đáng yêu đến lạ kì. Những hàng cây xanh rì, xa xăm dãy núi trùng điệp, tất cả đều như đã ở trong anh từ rất lâu rồi. Anh nhớ về những lần cô từng say sưa kể với anh về những địa danh của miền đất này, vẫn còn thời gian,cho sự chuyển bánh chậm rãi của những vòng xe càng khiến anh thấy như mình đang gần cô hơn chút nữa. Ánh mắt chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, tinh tế nhận ra màn đêm đang tan dần theo từng khắc trôi, lòng thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng thì trời cũng sáng, chỉ mấy tiếng nữa thôi là anh có thể ôm trọn cô trong vòng tay rồi. Một cảm giác dịu êm cứ mơn man da thịt, anh cảm nhận rõ nét hơn bao giờ hết thứ hạnh phúc không lời ấy…

Cuối cùng Vinh đã tới, anh thấy trân trọng thật nhiều những xúc cảm vượt hàng vạn dặm chỉ để được nhìn thấy Vân, bỗng nhiên anh muốn thời gian trôi chậm hơn một chút nữa, để dư vị tình yêu trở nên tinh tế, sâu sắc hơn, để anh nhìn thấy lâu hơn niềm vui trên khuôn mặt rạng rỡ của Vân khi gặp anh…

Thời gian như đọng lại... Vinh gặp Vân đang ngồi đó, nước mắt dồn ứ trong hốc mắt bắt đầu thi nhau tuôn xuống làm ướt sũng hai gò má gầy của Vân, cổ họng cô cứng lại không thể nói được câu gì…

Vinh siết chặt tấm thân mảnh mai của cô hơn, nhẹ nhàng, ân cần: “Đừng khóc, đừng khóc nữa em, chẳng phải là anh đang ở đây với em rồi sao?”

Nước mắt làm cho khoảng không trước mặt cô như mờ mờ ảo ảo. Cô đưa tay lên bờ môi anh khẽ khàng: “Hãy cứ ôm em đi, đừng nói gì hết được không anh?”

Có phải thế giới thực sự ngưng đọng, một cảm giác yên tĩnh đến độ thuần khiết, chỉ có những nhịp thở và những giọt nước mắt, chỉ có anh và cô… có một cuộc đời đang ôm trọn một cuộc đời… bình yên là thế… dịu ngọt là thế…

6.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt cắt ngang dòng suy nghĩ, Vân giật mình “sao thế nhỉ, sao hình ảnh người đàn ông đó cứ ám ảnh mình? “, cô lắc lắc mái tóc dài như thể làm vậy có thể gạt đi ánh mắt của Vinh.

- Mây à? Đang chu du chốn nào mà mãi không nghe máy vậy nàng?

Là điện thoại của Hà Anh, cô bạn thân của Vân. Hà Anh có tính cách khác hẳn với bạn mình. Vân nhẹ nhàng, thướt tha với tóc dài, áo tím, còn Hà Anh đằm thắm, bướng bỉnh với tóc ngắn, váy xòe rực rỡ. Vân ý tứ từng cử chỉ giọng nói, phải nói rằng cô rất Huế, còn Hà Anh tự tin, hài hước, tế nhị … rất Hà Nội. Cả hai cô đều đẹp mà chẳng thể nói ai đẹp hơn.

- Ừa, Hà Anh à, đi công tác về hồi nào mà giờ mới gọi Vân? 

- Sáng nay, họp xong là mình gọi Mây liền à.

- Rảnh không? Chiều gặp mình nha?

- Với mi thì lúc nào ta cũng rảnh hết á. Mấy giờ? Chỗ cũ nhoa, lâu quá không gặp nhớ mi quá à. Công việc sao rồi?

Họ là thế, không gọi thì thôi, cứ gọi tới là ríu ra ríu rít, cắt đứt câu chuyện không nổi. 

- Rồi rồi, vậy đã nha, chiều gặp nói tiếp mà, Vân cúp máy nha Hà Anh.

 
Chiều Huế thật nhẹ nhàng, quán cafe “Sông Hương” có hai cô gái xinh đẹp cười khúc khích sau khóm thủy trúc, cái góc tối ấy bỗng nhiên trở thành tâm điểm thu hút những ánh nhìn. Lý lẽ của hội đàn ông là “chẳng phải các cô xinh đẹp là để chúng tôi nhìn sao? Cớ gì mắng chúng tôi là vô duyên?” Và có lẽ hai cô cũng quá quen với những ánh mắt ấy nên chẳng lấy vậy làm phiền lòng.

- Mây à, có gì mới chưa? Tối hôm gọi điện qua nhà nghe hai bác than phiền giữ nha. Mình có trấn an các cụ rồi, thời bây giờ là trâu chậm uống nước trong, cứ nhanh nhanh chóng như mình rồi lại quay về chỗ cũ, giờ lại thấy thoải mái ghê nhoa.

Hà Anh luôn gọi Vân là Mây, vì Vân cũng có nghĩa là mây, mây vì mái tóc, mây vì sự lãng mạn, mây vì sự nhẹ nhàng của cô. Hà Anh cười, nhưng Vân lại cảm nhận vị chua xót trong câu mói của bạn, Vân biết cô cũng chẳng hạnh phúc gì vì sự “thoải mái” bất đắc dĩ này. Lấy phải người chồng cờ bạc, cho dù vừa sắc vừa tài nhưng Hà Anh cũng chẳng thể níu giữ mãi cái gia đình be bé ấy, rồi cũng đến hồi cuối…. Hà Anh bỏ lại quá khứ buồn, một mình bắt đầu lại ở mảnh đất miền Trung, chẳng người thân thích.

- Chưa đến duyên mà, nghe ba mạ giục nhiều khi cũng nản lắm, nhưng đâu phải cứ muốn là được.

- Trùi, nàng ạ, mơ mộng quá là không ổn đâu nhá. Đừng có thần tượng hóa tình yêu là được, như tôi này, yêu thật luôn, thắm thiết luôn, lấy chồng vì tình yêu đích thực đấy, nhưng rốt cuộc thì chẳng ra sao cả. Giờ mình chẳng tin tình yêu của hội đàn ông. Tin không, có em trai nói với mình “Chị ạ, em có quan điểm rất khác người, ai là mẹ của các con em sẽ là vợ của em, còn tình yêu thì không thể ép buộc em được”, hài ghê cơ.

- Chi rứa? Lại có em nào theo đuổi à? Sao mi lạ rứa, đàn ông chững chạc đầy mà sao toàn các em trai theo mi là sao?

- Mình chưa phỏng vấn các em nên không biết, hay là cho Mây số điện thoại để Mây hỏi mấy em giùm Hà Anh nha?

Hà Anh vừa nói xong cười toe toét khoe chiếc răng khểnh duyên dáng, còn Vân chỉ biết lắc đầu với sự tinh nghịch của bạn mình. 

- Vân mới quen một người, anh ấy là người đã từng kết hôn, nhưng chẳng hiểu sao mình cứ hay nghĩ về anh ấy. Không biết có phải là yêu không nữa.

- Đã từng kết hôn á? Thôi, tôi xin nàng. Từ ngày chia tay mình rút ra hai kết luận. Thứ nhất trong các cuộc chia tay, phụ nữ là người vô tội, thứ hai: nếu có tội chắc hẳn tội ấy từ đàn ông mà ra. Nói đi nói lại thì vẫn là đàn ông bỏ vợ vì họ xấu xa, xấu xa tới mức vợ bỏ cơ mà.

- Chi mà kết luận kỳ rứa?

- Ui, cô bé, cô còn chưa …”bóc tem” đương nhiên là chưa hiểu đời bằng mình rùi. Để chàng xấu xa đó lại, nghe mình đi.

Vân chun sống mũi dọc dừa, giả bộ le lưỡi. Hà Anh cái gì cũng tốt chỉ riêng cách nhìn nhận về đàn ông của cô thì có phần cực đoan, cũng chẳng trách được, chỉ vì một người đàn ông không tốt mà giờ lỡ dở cuộc đời.

- Mây biết không, phụ nữ tốt lấy phải người đàn ông không tốt thì sau một thời gian chung sống cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ xấu vì họ buộc phải ly hôn.

- Nói chi lạ rứa? Mình không hiểu ?

- Có gì đâu, ở cái nước ngàn năm văn hiến này, phụ nữ ngày xưa phải tam tòng tứ đức, chồng có đánh đập tàn nhẫn hay gì gì đi nữa thì cũng phải thủ tiết theo chồng. Ngày nay thì đỡ hơn, họ không bắt phụ nữ phải ở giá đến già nữa, nhưng vẫn sẽ đứng từ xa chỉ chỏ “chị kia xinh thế mà một đời chồng rồi đấy”. Chẳng phải họ cho rằng phụ nữ ly dị là điều gì đó xấu xa kỳ dị hay sao. 

- Ai bảo vậy ? tại Hà Anh suy diễn thì có – Vân nhăn mặt phản đối.

- Hơ, bé hay nhỉ, đừng có cãi, Hà Anh là người trong cuộc nói sai thế nào được. Không tin bé cứ thử (lấy chồng và) ly dị đi biết liền à. 

Hà Anh nói giọng chua chát, ánh mắt cô chợt buồn buồn. Ngày nào đó, thật xa trong quá khứ, cô cũng từng sở hữu cái dáng vẻ bẽn lẽn, dịu dàng như Mây bây giờ. Cô hoa khôi xinh đẹp đương nhiên không thiếu người theo đuổi, và kết cục là một đám cưới đẹp như mơ, mọi người ghen tỵ với hạnh phúc của cô cho đến ngày mọi thứ vỡ tung, kết cục ai đi đường nấy…, Hà Anh vẫn đẹp rạng rỡ nhưng cô không còn niềm tin vào đàn ông, không còn cái vẻ dịu dàng nhút nhát, thay vào đó là một phụ nữ sắc sảo, hiện đại. Cô phải sống tốt, cuộc đời này chỉ sống duy nhất có một lần, không có bản nháp, cô không muốn phí phạm cuộc sống tươi đẹp này bởi nỗi đau cuộc tình đã qua. Cô chấp nhận lời mời của một công ty liên doanh nước ngoài chuyển vào Huế, làm trưởng phòng kế hoạch. Tuy hơn Vân vài tuổi, nhưng bề ngoài chẳng ai thấy được khoảng cách nơi họ. Đúng là ông trời chẳng lấy của ai tất cả mọi thứ, từ ngày chuyển công tác, công việc của Hà Anh rất thuận lợi, nhan sắc và địa vị cô chẳng thiếu. Vào cái tuổi 30, phụ nữ có một vẻ đẹp toát ra từ vẻ tự tin của họ, quyến rũ và đằm thắm. Vậy nhưng Hà Anh vẫn một mình, ai hỏi tới chuyện riêng tư cô giả lả: “Ở vậy cho đàn ông nó thèm”. Thực ra chẳng phải cô kiêu kỳ, chỉ là yêu ai đó là trao cho họ quyền làm tổn thương trái tim mình, Hà Anh sợ, cô không muốn đau thêm lần nữa.

- Người này không xấu vậy đâu, Hà Anh thử gặp một lần đi sẽ biết.

- Xin nàng tập 2 đấy, tránh xa ông bỏ vợ đó ra.

- Thì cứ cho là vì mình đi, không gặp mà kết luận vội vã chẳng phải là chủ quan lắm sao.

Vân làm bộ nheo mắt, đôi môi nhỏ chu lại nũng nịu. Hà Anh bật cười trước dáng vẻ của cô đành xuống nước.

- Một lần thôi nhé, nhớ là mình có trực giác rất tốt, sau khi gặp nếu mình nói là một câu: ”Xấu” thì Mây đừng có thuyết phục mình nữa nhé.

- Biết rồi mà, giờ mình ăn tối luôn nha, đói quá rồi. Bún bò hay bánh bột lọc đây?

- Cả 2 đi, xa Huế là mình nhớ Mây với mấy món Huế nhất đó, hôm trước nằm mơ thấy Mây bỏ 3 thìa đầy ớt vào bát bún bò của mình, cay chết luôn.

Hai cô cười khúc khích rồi kéo nhau ra khỏi quán.




7.

Tối đó, trời cao, trăng thanh và gió mát. Vân mang ghế ra ngồi dưới giàn mướp hóng gió. Đây là sở thích của cô. Thỉnh thoảng cô muốn ngồi một mình để tìm cho mình một khoảng lặng nào đó. Thời tiết hôm nay thật đẹp, Vân ngồi ngả lưng về phía sau ghế, thả hồn theo những làn gió mát rượi. Bất chợt, tiếng tút .. tút phát ra từ điện thoại khiến cô giật mình – là tin nhắn của Vinh:

- Em đang làm chi rứa? Hôm nay trời đẹp, đi mô không em? Nhớ em quá, không ngờ ra Huế gặp em lại phải đi công việc thế này.

Mỗi lần ra Huế, Vinh đều tranh thủ từng giờ từng phút để được ở bên Vân. Lần này, anh dự định ra Huế 1 tuần chỉ để gặp cô. Nhưng chiều nay, công trình trong Đại Nội do anh phụ trách thi công năm trước bất ngờ xảy ra sự cố. Họ cần anh có mặt để khắc phục giúp. Anh vội đến mà không kịp nói gì với Vân.

Đọc tin nhắn của Vinh, Vân chợt nhớ lời Hà Anh nói hồi chiều. Trải qua bao sóng gió mà vẫn không giữ được gia đình nhỏ bé, Hà Anh đã mất đi niềm tin vào đàn ông. Vân thì không đồng tình với suy nghĩ có phần cực đoan ấy. Ít ra với Vinh, cô đã rất tin tưởng. Vân chưa bao giờ thấy mình có niềm tin mãnh liệt với người đàn ông nào như thế. Nhưng hôm nay, cô thấy Vinh thật lạ. Dù vậy, cô vẫn reply ngay tin nhắn của anh:

- Em đang hòa mình vào với trời và đất, cuộc sống thật tươi đẹp anh ha?

- Ừ, có em anh càng thấy cuộc sống ý nghĩa hơn. Sáng mai, anh đến xin phép má đưa em đi chơi nghe?

- Dạ vâng, anh nghỉ sớm đi. Mai mình gặp nhau.

Sáng hôm sau, Vinh dậy rất sớm. Anh đứng trước gương ngắm thật kĩ khuôn mặt mình. Hôm nay, đã có vài sợi râu lưa thưa dưới cằm. Anh vội lấy dao cạo thật cẩn thận. Xong đâu đấy, khuôn mặt trở nên nhẵn nhụi, Vinh thấy mình bảnh trai và rất tự tin. Sở dĩ, anh chăm chút cho bản thân là vì hơn Vân 10 tuổi, dạn dày sương gió nên nhìn bề ngoài, trông Vinh có vẻ già hơn Vân nhiều.

Không giống mọi khi, Vinh sẽ đánh xe đến đầu con hẻm nhà Vân để đón cô. Hôm nay, Vinh quyết định sẽ thả bộ cùng Vân dạo quanh những con phố nên anh đi bộ từ khách sạn đến nhà cô:

- Dạ, con chào mạ ạ!

Lúc này, Vân cũng vừa ngủ dậy, vệ sinh cá nhân xong, cô đứng dưới giàn mướp vươn vai, hít thơt không khí trong lành của buổi bình minh. Chú chó nhà Vân như cũng rất thân quen với Vinh. Hôm nay, nó không hề sủa tiếng nào. Nghe tiếng chào, Vân giật mình giật mình quay lại:

- Anh đến chi sớm rứa?

Vinh không nói gì, anh biết cô đang cảm thấy bất ngờ.

- Anh để xe đầu hẻm răng?

- Không có mô, hôm nay anh muốn hành đôi chân em xem có chịu được khổ không? Vừa nói anh vừa tủm tỉm cười đầy vẻ hài hước và thách thức Vân.

Rồi không để Vân kịp nói gì nữa, Vinh nhanh nhảu:

- Mạ ơi, hôm nay cả nhà mình đi ăn sáng nghe mạ?

- Hai đứa cứ đi đi, mạ ăn rồi. Với lại, mạ ăn ở ngoài không quen, thấy không ngon.

- Dạ vậy con xin phép mạ đưa em Vân đi nghe.

Hai người bắt đầu ra khỏi nhà, qua con hẻm nhỏ dẫn tới đường Lâm Hoằng – nơi có hàng cau xanh mướt trong thơ của Hàn Mặc Tử. Họ thả bước thật chậm rãi, đón những tia nắng bình minh xuyên qua hàng cau hắt xuống vỉa hè. Vân cảm thấy lâng lâng trong lòng. Cô đã đón biết bao nhiêu bình minh trên mảnh đất này nhưng chưa bao giờ cô thấy đẹp như hôm nay. Cảnh vật và con người như hòa quyện cùng nhau tấu lên những bản nhạc du dương mà ấm áp đến lạ kì. Chẳng mấy đã qua đường Lâm Hoằng, rẽ sang Nguyễn Sinh Cung. Khu phố này nổi tiếng là khu phố cổ nhất của kinh thành xưa. Nhất là lại thêm cafe Vĩ Dạ Xưa càng làm nó trở nên cổ kính và thu hút nhiều khách du lịch mỗi khi ghé qua Huế. Bữa trước dự định mời Vân ghé quán này uống nước nhưng cô có việc phải về. Hôm nay, anh quyết định đưa cô trở lại đây.

- Vân à, anh đưa em đi ăn bánh bèo, bánh nậm rồi đến Vĩ Dạ Xưa uống tách cafe nhé. 

- Dạ, tùy anh. Em thế nào cũng được.

- Ngồi đó, chúng mình cùng ngắm dòng Hương thơ mộng. Anh thích ngồi phía ngoài, gần sông để nhìn sang cồn Hến. Cồn Hến nhìn từ bên này giống như một mũi thuyền màu xanh, thật tuyệt.

- Anh Vinh mơ mộng hè.

- Đâu có, trước đây người cồn Hến thường lam lũ cào hến trên dòng Hương. Nhìn họ anh nhớ lại tuổi thơ khổ cực của mình.

Vân không muốn Vinh nghĩ nhiều đến nỗi buồn mà anh trải qua, cô chuyển sang chủ đề khác:

- Anh Vinh, tối nay em muốn giới thiệu với anh một người bạn thân của em. Cô ấy mới chuyển qua Huế công tác.

- Không phải em bảo anh ra mắt bạn em đó hả? – Vừa nói Vinh vừa cười tinh nghịch.

Biết là anh đùa, Vân có phần hơi bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cô đùa lại:

- Đúng nha, anh không qua được ải ni là chết với em đó.

Và cứ thế, câu chuyện của họ tíu tít cho đến gần trưa, cả hai đứng dậy về nhà nhà ăn cơm với mẹ Vân. Chiều, Vinh lại lấy xe đưa Vân lên đồi Vọng Cảnh. Ở đây, họ ngắm nhìn cả thành phố Huế thơ mộng. Để ngắm toàn cảnh thành phố Huế thì không nơi nào tuyệt vời như nơi đây. Trời chạng vạng tối, thành phố trở nên lung linh, huyền ảo hơn. Chia tay nhau, họ hẹn tối gặp lại cùng với cô bạn Vân tại Vĩ Dạ Xưa.

Về nhà, Vân gọi cho Hà Anh:

- Hà Anh hả, tối nay mi có rảnh không?

- Mi gọi đột xuất thế, ta răng mà rảnh – Hà Anh đùa.

- Không rảnh thì để hôm khác, ta kêu mi đi. Vậy lúc nào rảnh, mi kêu ta nha.

- Đùa tí thôi mà, nay mi có vụ gì mà có vẻ quan trọng vậy?

- Ta muốn mi đi gặp người đó.

- Ờ, nhớ là ta chỉ gặp 1 lần thôi nha.

- Được, ta hứa.

- Vậy 8h tối nha.

- OK.

Nói rồi họ cúp máy. Trong lòng Vân đầy phấn khởi và tự tin. Cô tin rằng người như Vinh sẽ thay đổi được suy nghĩ của Hà Anh về đàn ông...

Còn Vinh, vừa về đến khách sạn, anh nhận được cuộc gọi từ em gái trong Sài Gòn:

- Anh, bác Hai mất. Ba yếu không ra được, anh thay ba đi nhé.

- Ừ... ừ...

Tiếng ừ nặng trĩu của Vinh. Anh biết là chẳng còn cách nào khác. Bác Hai là anh cả ruột của mẹ. Ba anh giờ sức khỏe yếu. Hơn nữa có đi cũng không kịp. Bác Hai lập nghiệp và lấy vợ ở Thái Nguyên. Nghĩ đến đây, anh như chợt bừng tỉnh. Thôi chết, phải đặt vé máy bay về Hà Nội rồi đi tiếp lên Thái Nguyên cho kịp đưa tang bác. Không biết giờ còn chuyến nào không.

- A lô, cho tôi đặt 1 vé máy bay về Hà Nội chuyến gần nhất.

- Xin lỗi anh, chuyến cuối cùng của ngày hôm nay 5’ nữa cất cánh, hiện giờ không bán vé nữa. Anh vui lòng đi chuyến 10h sáng ngày mai được không ạ?

- Vậy à, thôi tôi đi phương tiện khác vậy. Cảm ơn cô.

Không còn chuyến bay nào nữa. Thôi đành đi ô tô vậy. Đi hết đêm, chắc sáng mai sẽ tới nơi. Nghĩ vậy, Vinh vội thu xếp hành lý để chuyển bánh mà quên khuấy cuộc hẹn với Vân...



Vân và Hà Anh tới quán trước 15’. Họ không nói gì nhiều mà cả 2 cứ ngóng ra phía cổng. Có lẽ trong lòng họ đều mong giây phút nhìn thấy Vinh bước vào quán.

19h55’...20h...20h10’...20h20’... không thấy bóng anh đâu, sốt ruột Hà Anh quay sang hỏi:

- Mây, bé hẹn chàng mấy giờ thế?

- 20h.

- Quá 20’ rùi nè.

- Ờ, lạ quá. Chưa bao giờ Vinh đến muộn. Anh luôn đến sớm mỗi lần hẹn mình.

- Thôi đi, nàng đừng mộng mơ quá. Tui nói rùi nha. Đừng bảo tui không nói trước. Cái thứ đàn ông đã từng có vợ rồi, sành sỏi lắm đó. Mây đừng có mà mắc bẫy của hắn.

Vân thấy chột dạ - có lẽ Hà Anh đúng chăng? Cô chưa bao giờ thấy anh đến muộn trong mỗi lần hẹn. Lần này, trễ gần nửa giờ đồng hồ, không thấy bóng dáng anh đâu cũng không 1 lời thông báo. Hay là anh cũng đang bên cô gái nào đó mà không thể thông báo cho cô. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu cô khiến Vân thấy bức bối, khó chịu.

- Hà Anh à, mình về thôi, không chờ nữa.

- Sao bỏ cuộc sớm vậy? Tự ái rồi hả?

- Không có, Mình thấy khó chịu nên rủ bạn về.

Dù Vân không nói thì Hà Anh cũng hiểu. Cô rành quá tính nết cô bạn mình nên đứng dậy theo Vân. 

- Mây nè, hoàn cảnh anh ta thế nào?

- Ba anh cũng già rồi, hơn 80. Mẹ mới mất hồi năm ngoái. Nhà có 3 anh em. Anh là con trai cả, cũng là con trai duy nhất trong nhà.

- Ờ.

Hà Anh biết Vân đang buồn và rất bối rối vì chàng thất hẹn với cô mà không nói lời nào nên không hỏi thêm nữa...

Vân trằn trọc không sao ngủ được. Những lời Hà Anh nói cứ nhảy múa trong đầu. Liệu anh có đáng tin như cô nghĩ không? Nếu đúng thì răng hôm nay hẹn trước lại không đến cũng chẳng một lời giải thích? Cô bắt đầu thấy bối rối. Cô vẫn nghĩ tình cảm cô và anh dành cho nhau là thật, mối tình rất đẹp và đằm thắm. Nhưng sao anh lại vậy. Đúng vào hôm hẹn nhỏ bạn gặp anh nữa. Ôi! Người như anh răng có thể hành xử vậy? Anh là con trai duy nhất trong nhà nữa. Liệu anh có vào Huế sống cùng mẹ con cô? Chắc là không. Anh còn phải lo cho gia anh đình anh, sao có thể bỏ họ theo cô. Còn cô, cũng không thể bỏ mẹ già một mình nơi này mà theo anh vào Sài Gòn. Dù sao anh lỡ hẹn tối nay cũng tốt. Đó là lý do cho cô từ chối anh mà không phải bận tâm. Cô và anh không đến được với nhau,... Vân mệt mỏi, ngủ thiếp đi với những suy nghĩ miên man trong đầu.


8.

Điện thoại đổ chuông, Vinh liếc nhìn màn hình, Vân gọi. Anh hơi ngạc nhiên vì Vân rất ít khi gọi anh trong giờ làm việc. Dạo này, từ hôm Vinh dự đám tang ngoài Bắc về hầu như chiều nào họ cũng gặp nhau. Phụ nữ thật lạ, dễ giận và cũng chóng quên.

- Em, Vân đây. Anh đang ở mô rứa? Em có việc muốn nhờ anh được không? 

Tiếng máy cắt gỗ rợn thính giác khuất lấp mọi âm thanh, Vinh ra dấu cho cậu công nhân dừng công việc trong phút chốc rồi bước nhanh ra khỏi đường trường lang sực nức mùi sơn, ngổn ngang giàn giáo, những cây cột gỗ, những đống ngói, gạch lát đường... 

- Anh đang kiểm tra thi công trong Đại Nội. Anh giúp gì được?

- Em cũng đang trong Đại Nội nì. Đi cùng một người bạn. Bạn em tập sáng tác ảnh, nhờ em làm hướng dẫn. Tiếng là người Huế nhưng em chỉ biết đường thôi, không biết nhiều về những công trình đã bị phá huỷ. Nhiều câu em không trả lời được. Em nghĩ có thể anh giúp được. 

Vinh băn khoăn tại sao Vân nhờ anh giúp bạn cô, thoáng trong đầu ý nghĩ liệu đấy có phải người bạn hôm trước lỡ hẹn. Vân không biết đam mê nhiếp ảnh của anh, trong những chuyến đi chơi, khi chụp ảnh anh vẫn thường nói đùa đó là thói quen nghề nghiệp.

- Không phải chuyên môn của anh, nhưng khi nhận công trình, chủ dự án cũng cung cấp cho bên anh một số tài liệu. Nếu bạn em hỏi không khó quá cũng có thể giúp được.

- Em nghĩ là được. Mà tại bạn yêu cầu nhiều thứ quá, vừa dẫn đường, vừa thuyết minh, ... lại còn bắt đứng làm mẫu.

- Vì em rất Huế mà. – Vinh đùa - Vậy gặp nhau ở đâu?

- Cafe lầu Tứ Phương Vô Sự được không anh? Bọn em đang ở chỗ vườn Ngự Uyển.

- OK. Anh đang ở khu vực gần điện Kiến Trung. – Vinh bật cười chuyển giọng Huế - Từ chổ ni ra nớ cũng bằng từ chổ tụi em hí. Ai đến trước chịu khó ngồi chờ nghe. 

Vinh vội vã rời đường trường lang, rảo bước ngang qua khoảng đất trống trải quanh khu lầu Bát Giác hướng về phía cửa Hòa Bình. Nắng khá gắt. Không một bóng cây. Leo qua những bậc thềm đá có rồng chầu và những khẩu súng thần công ở hai bên Vinh đặt chân lên nền phế tích cung điện với vài đoạn bờ bao mọc tràn cỏ dại, anh nheo mắt vì cái nắng chói lóa, thầm nghĩ lúc này không phải là thời gian thích hợp cho việc chụp ảnh, chắc Vân và bạn cô cũng đã ngừng chụp và đang quanh quẩn đâu đây. Anh biết những người sáng tác thích lựa chọn những chỗ vắng vẻ, tránh xa sự làm phiền của đám đông du khách. 

Vinh thoáng băn khoăn về trang phục của mình khi xuất hiện trước bạn Vân, nhưng ý nghĩ ấy cũng qua nhanh, anh tự nhủ mình đang ở công trình và quần bò, áo phông cũng khá thích hợp với chất nghệ sĩ của những người sáng tác. 

Vinh băng qua cây cầu bắc qua hồ sen nước xanh mầu tảo. Hơi nước ẩm và nóng bốc lên từ mặt hồ tù túng mang theo mùi nồng nồng của lá sen bị mặt trời nung đốt, mùi tanh của rong rêu. Thưa thớt những bông sen cuối mùa còi cọc xen giữa những bát sen và đám lá già cằn xanh sẫm rách táp vì mưa gió. Anh bất giác nhớ làn hương lành lạnh tinh khiết đến sảng khoái trên những đầm sen mênh mênh Hồ Tây buổi sáng. Sen trong Hoàng Thành bị giam cầm trong những hồ gạch rêu phong có vẻ thiếu sức sống. Vân rất thích sen, đặc biệt là sen hồng, cô nói mầu ấy hợp với màu áo tím xứ Huế. Vinh mỉm cười hình dung Vân và bạn cô tạo dáng chụp ảnh lúc ngang qua hồ sen này sáng nay.

Vòng qua cửa Hòa Bình, Vinh leo qua bậc cấp lên lầu Tứ Phương Vô Sự, gió trên cao xua bớt cái hơi nước ẩm nóng, không khí thoáng đãng, thoảng trong gió mùi hương hoa sứ. Anh quan sát nhanh một lượt xung quanh để tìm chỗ thích hợp ngồi chờ. Một hàng sứ cổ thụ gốc lớn xù xì, tán lá xum xê, xanh mướt tỏa bóng mát, trên mặt cỏ bên dưới gốc cây lác đác những đốm trắng bông sứ rụng. Bàn ghế được kê xung quanh khuôn viên của lầu, dọc theo lan can tường thành để khách ngồi uống cà phê và ngắm cảnh. Từ đây có thể nhìn xuống con đường ngoài Thành Nội, lắng nghe nhịp sống Huế đi qua thật chậm, thật yên.

Nắng gắt, phía ngoài sân chỉ có một nhóm khách nước ngoài tranh thủ nhâm nhi cafe và phơi nắng bên dãy giá tranh trưng bầy những bức ảnh Huế xưa. Ánh nhìn của Vinh dừng lại cụm bàn kê quanh gốc sứ. Một mái tóc quen thả xõa xuống bờ vai quen trong chiếc áo dài tím. Người con gái ấy ngồi xoay lưng về phía Vinh che khuất khuôn mặt một cô gái khác. Chiếc máy ảnh để trên mặt bàn giữa hai người. Hai cô đang nói chuyện gì đó vui vẻ, tuy ở khoảng cách khá xa nhưng Vinh nhận thấy điều ấy. Một cảm xúc rất lạ xâm chiếm lấy Vinh. Anh ngạc nhiên trước nhịp tim đập gấp của mình. Không lẽ cái sắc tím áo dài kia làm anh xúc động đến thế, anh gần như tin chắc đó là Vân, cho dù từ lần gặp đầu tiên trên bến Nghinh Lương Đình đến giờ anh chưa thấy Vân mặc lại chiếc áo dài ấy. 

Cô gái ngồi đối diện với anh xoay người sang một bên bên, khuôn mặt thoát khỏi tầm chắn của người con gái mặc áo dài tím. Vinh lặng người. Hà Anh! Trong cái giây khắc bàng hoàng ấy anh chợt hiểu tại sao từ lúc đặt chân lên lầu anh bỗng hồi hộp đến vậy. Bước chân anh luống cuống vấp vào cái giá để tranh làm nó đổ sập xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn về chỗ phát ra tiếng động. Bờ vai thân quen trong chiếc áo dài tím xoay lại. Không bất ngờ nhưng Vinh vẫn sững sờ, trước mắt anh là Vân. Sao hai người lại quen biết nhau?



Vinh chạy xe khỏi thành phố, anh không nhớ mình đã tiễn Vân và Hà Anh về như thế nào, lấy xe rồi nhằm hướng Đàn Nam Giao chạy vô định ra sao. Cuộc sống thật trớ trêu. Anh gặp lại Hà Anh ở nơi này và cô là bạn của Vân. Vinh không biết mình đang lái xe đi đâu, anh chỉ muốn rời khỏi thành phố, đến một nơi nào đó thật yên tĩnh, ở đó có thể bình tâm sắp lại những suy nghĩ rối bung trong đầu như xếp lại những trang viết cuộc đời bị gió cuốn tung khắp căn phòng trống. 

Huế bỗng đổ mưa chiều. Mưa trong nắng, nắng trong mưa. Con đường phía trước vòng vèo, uốn lượn giữa mầu xanh cây lá. Trên những sườn dốc thoai thoải thấp thoáng những chùa miếu, những ngôi nhà cổ kính. Mưa không ào ạt, không mịt mù, chỉ đủ để cây lá lướt thướt, ánh lên dưới nắng mầu xanh nõn nà vừa tắm gội.

Huế đã ở phía sau, xung quanh nhấp nhô đồi núi với những vạt rừng thông rậm rạp. Mưa ngớt, lác đác vài hạt rồi tạnh hẳn. 

Vinh với tay bật nhạc. Một điệu jass. Tiếng saxophone nức nghẹn da diết quấn lấy một giọng hát trầm buồn. Những lúc không muốn nghĩ ngợi điều gì, Vinh thường nghe nhạc như một liệu pháp ám thị, anh thả cảm xúc của mình trôi theo dòng nhạc, đánh tráo tâm trạng bản thân với xúc cảm bản nhạc gợi lên, thế nhưng lúc này tiếng nhạc càng làm anh bứt rứt khó chịu. “Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời...”. Anh nhấn nút tắt.

Vinh nhớ đến ánh mắt sững sờ của Hà Anh lúc nhìn thấy anh. Một khoảng trời kí ức nào đó ùa về, giăng mờ ánh nhìn. Vinh lặng người trước vẻ yếu đuối, bất lực để rồi thực sự khâm phục khả năng tự chủ của cô. Thoáng bối rối chỉ hai người nhận thấy qua rất nhanh. 

- Mây biết không, Hà Anh là bạn học của Chi Mai. Anh Vinh quý cô em họ này lắm nha. Hồi ấy anh Vinh phụ trách công trình ngoài Hà Nội. Thấy Chi Mai kể là dì và mẹ anh phải kiên quyết lắm mới bắt anh về ở nhà dì đấy. – Giọng vui vẻ Hà Anh kể cho Vân về sự quen biết trước đây của hai người. Rồi cô quay sang Vinh:

- Hai bác có khỏe không anh?

- Mẹ anh mất hơn một năm rồi. 

Ánh mắt của Hà Anh như chùng xuống. Một khoảng lặng giữa ba người. Gió lùa qua tán lá. Một bông sứ nhẹ nhàng rớt xuống mặt bàn, Vân nhặt nó lên, xoay xoay cuống hoa trên những ngón tay thon dài. Hà Anh đọc được cảm xúc của bạn. Rất nhanh, cô khéo léo trả Vân vị thế chủ động trong cuộc gặp. Câu chuyện của họ chuyển sang đề tài về Huế, về các di tích trong Hoàng thành, về công việc của ba người. 

Đến lúc này Vinh vẫn còn thấy lúng túng. Trong câu chuyện anh hoàn toàn thụ động, phó mặc lý trí cho tâm trạng mụ mị dẫn dắt như những lúc say bước chân tiến về phía trước không chủ động, không định hướng. Dẫu vậy, Vinh vẫn nhận thấy Hà Anh thay đổi nhiều so với cô gái mà anh từng biết. Sự thông minh trước kia giờ trở nên sắc sảo, nhanh nhạy, ứng biến. Anh có cảm giác nhìn thấy điều ấy bằng mắt như thấy mái tóc ngắn hiện giờ thế vào mái tóc thả xoã ngang vai ngày nào. Đôi khi trong lúc nói chuyện anh bắt gặp cử chỉ dịu dàng quen thuộc khi cô vuốt tóc, nhưng có một cái gì đó hẫng hụt khi những ngón tay không còn vấn vít những lọn tóc dài ...

Trên con đường ngoằn ngoèo xuất hiện một khúc cua, từ sau vạt rừng thông sát sườn dốc bên mép đường xuất hiện mấy con bò và một cậu bé đi phía sau. Đàn bò thủng thẳng ngang qua đường. Vinh cho xe chạy chậm lại, tạt vào vệ đường đối diện và dừng lại. Anh hạ tấm kính gió lấm tấm những hạt nước mưa và ngó nhìn cậu bé chăn bò. Tưởng anh muốn hỏi thăm đường, cậu ngập ngừng dừng lại. Vinh vẫn im lặng nhìn, chăm chú đến mức cậu bé bối rối khua khua cái que trên tay và rảo bước theo những con bò. Vinh mở cửa xe bước ra ngoài, hít thật sâu vào lồng ngực bầu không khí tươi mát của rừng thông sau cơn mưa. Anh châm một điếu thuốc và nhìn theo cậu bé. Đến cuối con dốc cậu bé đứng lại một lần nữa, ngoái nhìn anh, rồi dứt khoát bước đi. 

Thằng bé đã khuất hẳn, tự dưng Vinh muốn leo lên xe, đuổi theo nó. Anh thấy tiếc vì bỏ qua cơ hội nói chuyện với thằng bé. Vinh nhớ đến con. Chẳng có điểm gì chung giữa cậu bé chăn bò với con anh ngoài việc chúng cùng độ tuổi. Lòng anh nhói đau khi nghĩ tới việc con trai ngày càng trở lên xa lạ với mình. Trước khi ra Huế anh đến rủ con đi chơi, thằng bé lưỡng lự, mẹ vợ anh phải động viên mãi nó mới chịu đi. “Ba con mình đi đâu bây giờ?”- anh hỏi nó. Một cái nhìn không biểu cảm. “Sao ba lại hỏi con?!”. Anh thấy sự phán xét trong câu nói của con. Thằng bé có dư thừa vật chất, nhưng có lẽ nó cần thứ khác. Phải, anh hiểu con cần gì, nhưng lại không mang đến thứ nó chờ đợi. Ánh mắt yêu thương của thằng bé chỉ còn dành cho bà ngoại. Anh thấy mình có lỗi. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của vợ chồng anh đã làm tổn thương nó. Vinh nhớ lúc đưa con trở lại nhà sau khi hai người đi xem bộ phim 3D mới nhất thằng bé cũng chỉ nói “Con chào ba” rồi biến mất sau cánh cổng. 

Thật ngu ngốc! Cái khoảng cách hờ hững giữa hai bờ yêu thương dường như càng xa thêm khi anh muốn kéo chúng gần lại theo cái cách anh đang làm để khoả lấp sự xa lạ giữa anh và thằng bé. 

Một cảm giác cô đơn vây kín, Vinh mệt mỏi ngồi xuống tảng đá bên đường. Điện thoại trong tay bật mở. Anh bất giác nhận ra mình đang dò tìm trong danh bạ dòng tên Hà Anh. Anh phân vân tự hỏi không biết cô có còn sử dụng số điện thoại này.

Nguyen Thi Dung at 09/21/2012 01:53 pm comment
Lâu lắm rồi cháu không vào blog. Cháu cũng nhất trí chèn hình chị RH. Theo ý kiến của cháu nếu chú Nhân biên tập lại thì cần sửa thêm 1 vài câu chữ, nhất là về thời gian. Đọc ghép các đoạn lại với nhau thì mỗi người có 1 mốc thời gian (cháu đọc từ trước khi viết bài, giờ thì chưa đọc lại).
Nguyen Thi Dung at 10/26/2012 03:52 pm reply
Chú Nhân ơi, cho cháu copy bài tổng hợp này của chú về blog của cháu nhé. [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 10/07/2012 03:52 pm reply
Vay cu de no nhu the cung duoc Dung a.
Nguyen Thi Dung at 10/07/2012 02:24 pm reply
Lâu rồi cháu mới ghé thăm, vẫn chưa có ai gợi ý đặt tên truyện ạ? Chú Nhân đã có ý tưởng gì cho tên truyện chưa?
Trần Thành Nhân at 09/21/2012 02:00 pm reply
Chú có sửa một chỗ của chú TM. Không biết Dung còn phát hiện thấy chỗ nào không?
Rat_Hue71 at 09/18/2012 10:30 pm comment
Hôm nay nhà anh có 5 đôi dép.
THOMOC at 09/16/2012 09:15 pm comment
Cả một công trình đồ sộ ! Dự án này không biết chủ nhà tốn kém hết bao nhiêu tiền bạc, công sức vậy hè ? "thay mặt cho thợ mộc gửi đến nơi đây lời cảm ơn...vô hạn " ![img]3[/img]
Lợi Trần at 09/16/2012 10:57 pm reply
Bác TM ơi! Dự án đồ sộ này không mất nhiều tiền bạc mấy nhưng công sức & thời gian thì nhiều đấy, chẳng thế mà chủ dự án...rụng hết cả tóc.[img]24[/img]
Only at 09/16/2012 05:16 pm comment
Em chỉ mải nghe bài hát với xem hình áo tím mà quên cả đọc truyện[img]4[/img], pic 2 nàng áo tím ấn tượng ghê, công biên tập của anh là to lắm đấy ạ. [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 05:27 pm reply
Nhưng chưa ai góp ý việc đặt tên truyện em ơi.
Lợi Trần at 09/15/2012 08:22 pm comment 
Chú giúp anh chuyển toàn bộ câu truyện này về blog của anh nhé. Thêm lời ghi chú phía dưới bản nhạc như anh viết ở comment phía dưới. anh chưa biết cách làm.
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 08:57 am reply 
Để sau khi Kim Phụng sửa lại phần của cô ấy. Cô ấy đọc và thấy phần của mình không ăn nhập và hỏi ý kiến em.
Kim Phung at 09/15/2012 12:49 pm comment 
Chú ơi , đọc toàn bộ các đoạn viết trên cháu thấy có đoạn của cháu hình như không hợp lắm . Cháu chỉ diển tả được cảnh hai nhân vật gặp nhau thôi , không có cốt truyện nào trong ấy . nếu xen vào giữa có ổn không hả Chú . Đọc xong cháu ngại quá đi à, Chú ơi phải làm sao ? [img]7[/img]
Trần Thành Nhân at 09/15/2012 05:31 pm reply 
- Đoạn của Phụng diễn tả tâm trạng khắc khoải mong chờ và khắc khoải hạnh phúc, hình như có một biến cố tâm lý ngầm nào đó chưa rõ ràng lắm trong những giọt nước mắt của Vân khi gặp lại. - Chú TM đã tạo ra một biến cố (mẹ Vinh mất, Vinh và Vân cùng vào Sài Gòn chịu tang, sau tang lễ Vinh tiễn Vân quay về Huế, giữa họ là những tháng ngày xa cách) để kết nối với tâm trạng của Vân trông phần viết của Phụng. Nhưng do phần viết của Phụng thực tế viết trước chú TM cho nên Phụng mới thấy nó không ăn nhập. Do vậy, nếu muốn, Phụng có thể bám lấy cái biến cố mà chú TM đã đưa ra, cài nó vào phần của mình, phát triển, lý giải rõ thêm tâm trạng của Vân. Việc này không cần sửa nhiều đâu. Tiết lộ cho Phụng chi tiết này: Chú bắt tay viết phần của mình ngay sau khi Hạt Dẻ đăng. Chú phải chờ Dung viết xong phần của bạn ấy. Nếu Dung cho 3 người gặp nhau thành công, chú phải bỏ toàn bộ phần cuộc gặp ở cafe lầu TPVS và phát triển theo hướng khác. Tuy nhiên phần của Dung đã bỏ lại cơ hội 3 người gặp nhau cho chú, mà tạo nút thắt bằng việc Vinh lỡ hẹn vì vội ra Bắc. Thực tế quan hệ hai người khó có thể gặp trục trặc vì một lý do nhỏ như vậy, nên chú chỉ cần thêm vào phần chú viết 2 câu "Dạo này, từ hôm Vinh dự đám tang ngoài Bắc về hầu như chiều nào họ cũng gặp nhau. Phụ nữ thật lạ, dễ giận và cũng chóng quên." là kết nối đươc với phần của Dung. Chú nghĩ cháu có thể áp dụng cách ấy. - Đừng băn khoăn nhé. Chúc cháu vui.
Trần Thành Nhân at 09/15/2012 08:25 am comment
@BB &TM: Để phù hợp về hình thức của toàn bài, chủ nhà mạn phép đã thay đổi cách thể hiện lời thoại của BB và chuyển đại từ nhân xưng của TM từ "hắn" sang "anh". Việc này phần nào thay đổi văn phong của hai người. Hai người có đồng ý không?
Rat_Hue71 at 09/18/2012 10:09 pm reply
Hihi...
Lợi Trần at 09/17/2012 10:55 pm reply
To RH: Nhớ gửi cái ảnh đang...chuẩn bị tập lẫy ấy.
Trần Thành Nhân at 09/17/2012 10:20 pm reply
[img]39[/img][img]39[/img][img]39[/img][img]18[/img]
Rat_Hue71 at 09/17/2012 09:17 pm reply
Ôi, RH cảm động quá, dù sao cũng cảm ơn Hạt Dẻ và BB đã ủng hộ nhé. ... To Anh Lợi: Hihi... ảnh của RH 3 tháng tuổi thì.... không cần trắng cũng chẳng cần tím, chỉ có màu... da thôi, anh nhỉ? [img]21[/img]
THOMOC at 09/17/2012 09:12 pm reply
Hắn là "thằng trong ấy " không phải nói bạn đâu ! Mà nếu bạn là "hắn " thì chuyện này ...hơi ...rắc rối...Không biết bên họ nhà gái họi có ý kiến gì không ?[img]3[/img]
Trần Thành Nhân at 09/17/2012 11:35 am reply
To TM: "hắn" tức là Vinh trong phần viết của bạn hay là chủ nhà vậy? Nếu là trong phần viết của bạn thì chủ nhà đã xin phép chuyển thành "anh" rồi. Còn nếu là chủ nhà thì xin có mấy lời như sau: Đã vào năm học mới, nhưng hai đứa con chủ nhà vẫn giữ nếp mải chơi của kì nghỉ hè, học hành chểnh mảng. Do đó chủ nhà sẽ phải làm gương ít lên mạng hơn, nhắc nhở các con học hành chí thú hơn. Mọi người thông cảm nếu reply chậm.
Trần Thành Nhân at 09/17/2012 11:14 am reply
To All: Việc chủ nhà từ chối khéo đề nghị của RH nhằm tránh việc các bloggers nữ lấy đó là tiền lệ đồng loạt yêu cầu chèn ảnh mình. Thôi đành "mất lòng trước hơn được lòng sau" [img]21[/img]
Hạt dẻ at 09/17/2012 09:45 am reply
Đề nghị anh Nhân nghiêm túc tự kiểm điểm và phê bình nhá, phụ nữ luôn luôn là không có tuổi cơ mờ. Hay anh nại "ghen tỵ" với nhan sắc chị RH nên dìm đấy? [img]30[/img]
Blue Blog at 09/17/2012 08:45 am reply
Cháu ủng hộ chèn ảnh chị Rất Huế. Chú Nhân sợ ảnh của chị ấy đẹp hơn mấy tấm kia chứ gì [img]5[/img]
Lợi Trần at 09/16/2012 10:51 pm reply
To RH: Anh đã định nói từ khi nãy, Nhân hơi "bé cái nhầm" khi nói em gửi ảnh chụp 20 năm về trước. Đã thế em gửi cái ảnh chụp cuối năm 1971 khi em ba tháng tuổi ấy...[img]24[/img]. Lúc ấy khỏi cần áo trắng hay tím...[img]109[/img]
THOMOC at 09/16/2012 09:19 pm reply
Qua đây thấy nhiều phụ nử nên " hắn" đả mắc cở và trốn đi đâu rồi hè?[img]109[/img]
Rat_Hue71 at 09/16/2012 08:51 pm reply
To Anh Lợi : Em cũng đồng ý với anh. ... To Anh Nhân: Em chỉ đùa vui thôi. Em không muốn mọi người mãi ngắm em mà quên đọc truyện đâu ạ ( em luôn chảnh như con cá cảnh í) , [img]24[/img]
Rat_Hue71 at 09/16/2012 08:40 pm reply
Ơ ...ơ... Vân đang ở độ tuổi 30, mà anh lại bảo em phải chụp ảnh 20 năm về trước là sao nhỉ? Cô trong ảnh ( hình 2 cô đứng cạnh nhau ) là Lê Nhã Uyên, cô này đợt trước có đi thi hoa hậu VN 2010 cùng với Tôn Nữ Na Uy. Một vẻ đẹp rất Huế anh Nhân nhỉ? ... Ôi Hạt Dẻ, RH cảm ơn em lắm lắm, em đã ủng hộ chị hết mình, hìhì... ...
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 06:44 pm reply
To RH & HD: Đồng ý với 1 điều kiện: Để không gây cảm giác hụt hẫng về thời gian, ảnh của RH phải chụp ... 20 năm về trước [img]21[/img]. Nếu đáp ứng tiêu chí đó áo trắng hay tím gì điều được tuốt.
Hạt dẻ at 09/16/2012 05:33 pm reply
Anh Nhân chèn ảnh chị RH vào đi, em ủng hộ vụ này[img]111[/img] .
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 05:28 pm reply
To RH: OK, em có thể chèn ảnh mình vào, nhưng trên blog của em [img]21[/img]
Rat_Hue71 at 09/16/2012 01:49 pm reply
Sao vậy anh Nhân, không cho em gửi mấy tấm hình của chính em àh? Tím có nhiều tông mà, đậm quá hay nhạt quá nhìn cũng không đẹp, tím như em mới chính là tím ... Huế đó, ơ...ơ...
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 10:30 am reply
To Bác Lợi: Anh kiểm tra lại âm lượng xem. Nhạc không ở chế độ lặp lại. Có thể anh đọc hết chữ thì Trần Thái Hòa cũng hát xong, vào nhận cát xê và đi về rồi.
Lợi Trần at 09/16/2012 10:13 am reply
- To Nhân: Sao anh mở đọc xong đến cuối cùng phải bấm vào đấy mới nghe được. Chắc tai mình dốt rồi.Thực ra nếu chú tâm nghe bài hát thì cũng bị phân tâm đấy, nhưng để âm lượng nhỏ cũng được. - To RH: Anh thấy tím đậm suốt nên hơi đơn điệu. Có thể cũng còn tùy người mặc & khung cảnh nữa phải không em?
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 08:45 am reply
To Bác Lợi: Ca khúc để ở chế độ autoplay mà, em chỉ ngại nó làm người đọc mất tập trung vào phần viết. To RH: Em ơi, mầu tím mà phai, mà nhạt đi như bằng lăng thì ... vứt. [img]4[/img]
Rat_Hue71 at 09/15/2012 09:18 pm reply
Ơ ... Anh Lợi có ý kiến hay đó. RH có áo dài tím màu nhạt, anh Nhân có cho RH gửi mấy tấm hình của RH không? [img]21[/img]
Lợi Trần at 09/15/2012 07:59 pm reply
To All: Theo tôi về cơ bản phần biên tập các đoạn viết để thành một câu truyện chung thế này là ổn.[img]41[/img] Sắc áo dài tím do chưa có các bức ảnh áo tím nhạt nên chưa phong phú. Ca khúc chèn vào cuối truyện là phù hợp nhưng có một nhược điểm là người khi người đọc hết truyện mới nghe, như vậy sẽ mất thêm thời gian, nếu ai đó ngẫm nghĩ để comment thì phù hợp. Nên chăng thêm một dòng ghi chú: "Bạn hãy nghe ca khúc này trong khi suy nghĩ để comment góp ý cho chúng tôi". Ý mọi người như thế nào?
Trần Thành Nhân at 09/15/2012 05:50 pm reply
To KP: Nhưng chú đang sợ mọi người bảo thiên vị nhân vật Vân khi tràn ngập sắc tím Huế [img]109[/img]
Kim Phung at 09/15/2012 12:40 pm reply
Woa , chú trang trí và trình bày đẹp quá . Cháu rất thích bài hát . [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 09/15/2012 09:03 am reply
To All: Sorry cả nhà. Chủ nhà đã thử để mầu chữ theo đăng kí nhưng trông rất kì cục. Vì thế ở phần giới thiệu dưới tên blogger đã dán đường link đến từng phần viết riêng
Blue Blog at 09/15/2012 08:48 am reply
Ý kiến của cháu, việc thay đổi cách xưng ko sao đâu ạ. ********** [img]1[/img] ********** Cháu thích câu dẫn nhập của chú Nhân...."câu chuyện để mở như chính cuộc sống" .... và trong bài hát Thuở ấy có em, một câu hát khiến cháu sẽ nhớ đến nhân vật cháu rất thích-Hà Anh, "hay là chua xót nên em nghẹn lời". Vân là thực tại, là nỗi nhớ dịu dàng lạ lẫm,là điều cần cho anh. Với Hà Anh, có lẽ chỉ cần 1 điều thôi, "thuở ấy có em anh yêu cuộc đời". Âu cũng là công bằng cho tất cả.
Trần Thành Nhân at 09/15/2012 08:46 am reply
To All: - Đề nghị cả nhà góp ý kiến chỉnh sửa bản tổng thể. Và cho chủ nhà xin lỗi nếu đã từng góp ý sai đến mọi người. - Khi thấy ổn mọi người nên copy về nhà để share với bạn bè, nhớ chuyển mầu chữ về auto cho phù hợp với theme nhà mình. -Và nếu thích bài hát, code chèn như sau <br><br><embed allowscriptaccess="never" style="font-family:yui-tmp;" type="application/x-shockwave-flash" src="http://i173.photobucket.com/albums/w49/chiplove9xpro/Flash/Share/chiploveFlashloader.swf?file=http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNy8wOC8wLzQvInagaMEMDRjNzE5YjNkYmQyZGFlN2YxMTkyMDZlOTA2N2YwNDmUsICdUngWeBXAzfFRodeG7nyDhdUngqR5IEPDsyBFWeBXxUmUsICdUngG6p24gVGjDoWkgSMOyYXwxfDI" wmode="transparent" height="50" width="260">

Nhận xét