Truyện nhiều người viết (đoạn 8)

Chưa làm thế nào để kết thúc được câu chuyện này. Chờ mọi người góp ý. Đoạn viết có thể thay đổi, bổ xung.


Đoạn 1: Rất_Huế71
Đoạn 2: Blue Blog
Đoạn 3: Lợi Trần
Đoạn 4: Thợ Mộc
Đoạn 5: Kim Phụng
Đoạn 6: MM - Hạt Dẻ 

Đoạn 7: Nguyen Thi Dung

Điện thoại đổ chuông, Vinh liếc nhìn màn hình, Vân gọi. Anh hơi ngạc nhiên vì Vân rất ít khi gọi anh trong giờ làm việc. Dạo này, từ hôm Vinh dự đám tang ngoài Bắc về hầu như chiều nào họ cũng gặp nhau. Phụ nữ thật lạ, dễ giận và cũng chóng quên.

- Em, Vân đây. Anh đang ở mô rứa? Em có việc muốn nhờ anh được không? 

Tiếng máy cắt gỗ rợn thính giác khuất lấp mọi âm thanh, Vinh ra dấu cho cậu công nhân dừng công việc trong phút chốc rồi bước nhanh ra khỏi đường trường lang sực nức mùi sơn, ngổn ngang giàn giáo, những cây cột gỗ, những đống ngói, gạch lát đường... 

- Anh đang kiểm tra thi công trong Đại Nội. Anh giúp gì được?

- Em cũng đang trong Đại Nội nì. Đi cùng một người bạn. Bạn em tập sáng tác ảnh, nhờ em làm hướng dẫn. Tiếng là người Huế nhưng em chỉ biết đường thôi, không biết nhiều về những công trình đã bị phá huỷ. Nhiều câu em không trả lời được. Em nghĩ có thể anh giúp được. 

Vinh băn khoăn tại sao Vân nhờ anh giúp bạn cô, thoáng trong đầu ý nghĩ liệu đấy có phải người bạn hôm trước lỡ hẹn. Vân không biết đam mê nhiếp ảnh của anh, trong những chuyến đi chơi, khi chụp ảnh anh vẫn thường nói đùa đó là thói quen nghề nghiệp.

- Không phải chuyên môn của anh, nhưng khi nhận công trình, chủ dự án cũng cung cấp cho bên anh một số tài liệu. Nếu bạn em hỏi không khó quá cũng có thể giúp được.

- Em nghĩ là được. Mà tại bạn yêu cầu nhiều thứ quá, vừa dẫn đường, vừa thuyết minh, ... lại còn bắt đứng làm mẫu.

- Vì em rất Huế mà. – Vinh đùa - Vậy gặp nhau ở đâu?

- Cafe lầu Tứ Phương Vô Sự được không anh? Bọn em đang ở chỗ vườn Ngự Uyển.

- OK. Anh đang ở khu vực gần điện Kiến Trung. – Vinh bật cười chuyển giọng Huế - Từ chổ ni ra nớ cũng bằng từ chổ tụi em hí. Ai đến trước chịu khó ngồi chờ nghe. 

Vinh vội vã rời đường trường lang, rảo bước ngang qua khoảng đất trống trải quanh khu lầu Bát Giác hướng về phía cửa Hòa Bình. Nắng khá gắt. Không một bóng cây. Leo qua những bậc thềm đá có rồng chầu và những khẩu súng thần công ở hai bên Vinh đặt chân lên nền phế tích cung điện với vài đoạn bờ bao mọc tràn cỏ dại, anh nheo mắt vì cái nắng chói lóa, thầm nghĩ lúc này không phải là thời gian thích hợp cho việc chụp ảnh, chắc Vân và bạn cô cũng đã ngừng chụp và đang quanh quẩn đâu đây. Anh biết những người sáng tác thích lựa chọn những chỗ vắng vẻ, tránh xa sự làm phiền của đám đông du khách. 

Vinh thoáng băn khoăn về trang phục của mình khi xuất hiện trước bạn Vân, nhưng ý nghĩ ấy cũng qua nhanh, anh tự nhủ mình đang ở công trình và quần bò, áo phông cũng khá thích hợp với chất nghệ sĩ của những người sáng tác. 

Vinh băng qua cây cầu bắc qua hồ sen nước xanh mầu tảo. Hơi nước ẩm và nóng bốc lên từ mặt hồ tù túng mang theo mùi nồng nồng của lá sen bị mặt trời nung đốt, mùi tanh của rong rêu. Thưa thớt những bông sen cuối mùa còi cọc xen giữa những bát sen và đám lá già cằn xanh sẫm rách táp vì mưa gió. Anh bất giác nhớ làn hương lành lạnh tinh khiết đến sảng khoái trên những đầm sen mênh mênh Hồ Tây buổi sáng. Sen trong Hoàng Thành bị giam cầm trong những hồ gạch rêu phong có vẻ thiếu sức sống. Vân rất thích sen, đặc biệt là sen hồng, cô nói mầu ấy hợp với màu áo tím xứ Huế. Vinh mỉm cười hình dung Vân và bạn cô tạo dáng chụp ảnh lúc ngang qua hồ sen này sáng nay. 

Vòng qua cửa Hòa Bình, Vinh leo qua bậc cấp lên lầu Tứ Phương Vô Sự, gió trên cao xua bớt cái hơi nước ẩm nóng, không khí thoáng đãng, thoảng trong gió mùi hương hoa sứ. Anh quan sát nhanh một lượt xung quanh để tìm chỗ thích hợp ngồi chờ. Một hàng sứ cổ thụ gốc lớn xù xì, tán lá xum xê, xanh mướt tỏa bóng mát, trên mặt cỏ bên dưới gốc cây lác đác những đốm trắng bông sứ rụng. Bàn ghế được kê xung quanh khuôn viên của lầu, dọc theo lan can tường thành để khách ngồi uống cà phê và ngắm cảnh. Từ đây có thể nhìn xuống con đường ngoài Thành Nội, lắng nghe nhịp sống Huế đi qua thật chậm, thật yên.

Nắng gắt, phía ngoài sân chỉ có một nhóm khách nước ngoài tranh thủ nhâm nhi cafe và phơi nắng bên dãy giá tranh trưng bầy những bức ảnh Huế xưa. Ánh nhìn của Vinh dừng lại cụm bàn kê quanh gốc sứ. Một mái tóc quen thả xõa xuống bờ vai quen trong chiếc áo dài tím. Người con gái ấy ngồi xoay lưng về phía Vinh che khuất khuôn mặt một cô gái khác. Chiếc máy ảnh để trên mặt bàn giữa hai người. Hai cô đang nói chuyện gì đó vui vẻ, tuy ở khoảng cách khá xa nhưng Vinh nhận thấy điều ấy. Một cảm xúc rất lạ xâm chiếm lấy Vinh. Anh ngạc nhiên trước nhịp tim đập gấp của mình. Không lẽ cái sắc tím áo dài kia làm anh xúc động đến thế, anh gần như tin chắc đó là Vân, cho dù từ lần gặp đầu tiên trên bến Nghinh Lương Đình đến giờ anh chưa thấy Vân mặc lại chiếc áo dài ấy. 

Cô gái ngồi đối diện với anh xoay người sang một bên bên, khuôn mặt thoát khỏi tầm chắn của người con gái mặc áo dài tím. Vinh lặng người. Hà Anh! Trong cái giây khắc bàng hoàng ấy anh chợt hiểu tại sao từ lúc đặt chân lên lầu anh bỗng hồi hộp đến vậy. Bước chân anh luống cuống vấp vào cái giá để tranh làm nó đổ sập xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn về chỗ phát ra tiếng động. Bờ vai thân quen trong chiếc áo dài tím xoay lại. Không bất ngờ nhưng Vinh vẫn sững sờ, trước mắt anh là Vân. Sao hai người lại quen biết nhau?







Vinh chạy xe khỏi thành phố, anh không nhớ mình đã tiễn Vân và Hà Anh về như thế nào, lấy xe rồi nhằm hướng Đàn Nam Giao chạy vô định ra sao. Cuộc sống thật trớ trêu. Anh gặp lại Hà Anh ở nơi này và cô là bạn của Vân. Vinh không biết mình đang lái xe đi đâu, anh chỉ muốn rời khỏi thành phố, đến một nơi nào đó thật yên tĩnh, ở đó có thể bình tâm sắp lại những suy nghĩ rối bung trong đầu như xếp lại những trang viết cuộc đời bị gió cuốn tung khắp căn phòng trống. 

Huế bỗng đổ mưa chiều. Mưa trong nắng, nắng trong mưa. Con đường phía trước vòng vèo, uốn lượn giữa mầu xanh cây lá. Trên những sườn dốc thoai thoải thấp thoáng những chùa miếu, những ngôi nhà cổ kính. Mưa không ào ạt, không mịt mù, chỉ đủ để cây lá lướt thướt, ánh lên dưới nắng mầu xanh nõn nà vừa tắm gội.

Huế đã ở phía sau, xung quanh nhấp nhô đồi núi với những vạt rừng thông rậm rạp. Mưa ngớt, lác đác vài hạt rồi tạnh hẳn. 


Vinh với tay bật nhạc. Một điệu jass. Tiếng saxophone nức nghẹn da diết quấn lấy một giọng hát trầm buồn. Những lúc không muốn nghĩ ngợi điều gì, Vinh thường nghe nhạc như một liệu pháp ám thị, anh thả cảm xúc của mình trôi theo dòng nhạc, đánh tráo tâm trạng bản thân với xúc cảm bản nhạc gợi lên, thế nhưng lúc này tiếng nhạc càng làm anh bứt rứt khó chịu. “Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời...”. Anh nhấn nút tắt.

Vinh nhớ đến ánh mắt sững sờ của Hà Anh lúc nhìn thấy anh. Một khoảng trời kí ức nào đó ùa về, giăng mờ ánh nhìn. Vinh lặng người trước vẻ yếu đuối, bất lực để rồi thực sự khâm phục khả năng tự chủ của cô. Thoáng bối rối chỉ hai người nhận thấy qua rất nhanh. 

- Mây biết không, Hà Anh là bạn học của Chi Mai. Anh Vinh quý cô em họ này lắm nha. Hồi ấy anh Vinh phụ trách công trình ngoài Hà Nội. Thấy Chi Mai kể là dì và mẹ anh phải kiên quyết lắm mới bắt anh về ở nhà dì đấy. – Giọng vui vẻ Hà Anh kể cho Vân về sự quen biết trước đây của hai người. Rồi cô quay sang Vinh:

- Hai bác có khỏe không anh?

- Mẹ anh mất hơn một năm rồi. 

Ánh mắt của Hà Anh như chùng xuống. Một khoảng lặng giữa ba người. Gió lùa qua tán lá. Một bông sứ nhẹ nhàng rớt xuống mặt bàn, Vân nhặt nó lên, xoay xoay cuống hoa trên những ngón tay thon dài. Hà Anh đọc được cảm xúc của bạn. Rất nhanh, cô khéo léo trả Vân vị thế chủ động trong cuộc gặp. Câu chuyện của họ chuyển sang đề tài về Huế, về các di tích trong Hoàng thành, về công việc của ba người. 

Đến lúc này Vinh vẫn còn thấy lúng túng. Trong câu chuyện anh hoàn toàn thụ động, phó mặc lý trí cho tâm trạng mụ mị dẫn dắt như những lúc say bước chân tiến về phía trước không chủ động, không định hướng. Dẫu vậy, Vinh vẫn nhận thấy Hà Anh thay đổi nhiều so với cô gái mà anh từng biết. Sự thông minh trước kia giờ trở nên sắc sảo, nhanh nhạy, ứng biến. Anh có cảm giác nhìn thấy điều ấy bằng mắt như thấy mái tóc ngắn hiện giờ thế vào mái tóc thả xoã ngang vai ngày nào. Đôi khi trong lúc nói chuyện anh bắt gặp cử chỉ dịu dàng quen thuộc khi cô vuốt tóc, nhưng có một cái gì đó hẫng hụt khi những ngón tay không còn vấn vít những lọn tóc dài ...

Trên con đường ngoằn ngoèo xuất hiện một khúc cua, từ sau vạt rừng thông sát sườn dốc bên mép đường xuất hiện mấy con bò và một cậu bé đi phía sau. Đàn bò thủng thẳng ngang qua đường. Vinh cho xe chạy chậm lại, tạt vào vệ đường đối diện và dừng lại. Anh hạ tấm kính gió lấm tấm những hạt nước mưa và ngó nhìn cậu bé chăn bò. Tưởng anh muốn hỏi thăm đường, cậu ngập ngừng dừng lại. Vinh vẫn im lặng nhìn, chăm chú đến mức cậu bé bối rối khua khua cái que trên tay và rảo bước theo những con bò. Vinh mở cửa xe bước ra ngoài, hít thật sâu vào lồng ngực bầu không khí tươi mát của rừng thông sau cơn mưa. Anh châm một điếu thuốc và nhìn theo cậu bé. Đến cuối con dốc cậu bé đứng lại một lần nữa, ngoái nhìn anh, rồi dứt khoát bước đi. 

Thằng bé đã khuất hẳn, tự dưng Vinh muốn leo lên xe, đuổi theo nó. Anh thấy tiếc vì bỏ qua cơ hội nói chuyện với thằng bé. Vinh nhớ đến con. Chẳng có điểm gì chung giữa cậu bé chăn bò với con anh ngoài việc chúng cùng độ tuổi. Lòng anh nhói đau khi nghĩ tới việc con trai ngày càng trở lên xa lạ với mình. Trước khi ra Huế anh đến rủ con đi chơi, thằng bé lưỡng lự, mẹ vợ anh phải động viên mãi nó mới chịu đi. “Ba con mình đi đâu bây giờ?”- anh hỏi nó. Một cái nhìn không biểu cảm. “Sao ba lại hỏi con?!”. Anh thấy sự phán xét trong câu nói của con. Thằng bé có dư thừa vật chất, nhưng có lẽ nó cần thứ khác. Phải, anh hiểu con cần gì, nhưng lại không mang đến thứ nó chờ đợi. Ánh mắt yêu thương của thằng bé chỉ còn dành cho bà ngoại. Anh thấy mình có lỗi. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của vợ chồng anh đã làm tổn thương nó. Vinh nhớ lúc đưa con trở lại nhà sau khi hai người đi xem bộ phim 3D mới nhất thằng bé cũng chỉ nói “Con chào ba” rồi biến mất sau cánh cổng. 

Thật ngu ngốc! Cái khoảng cách hờ hững giữa hai bờ yêu thương dường như càng xa thêm khi anh muốn kéo chúng gần lại theo cái cách anh đang làm để khoả lấp sự xa lạ giữa anh và thằng bé. 

Một cảm giác cô đơn vây kín, Vinh mệt mỏi ngồi xuống tảng đá bên đường. Điện thoại trong tay bật mở. Anh bất giác nhận ra mình đang dò tìm trong danh bạ dòng tên Hà Anh. Anh phân vân tự hỏi không biết cô có còn sử dụng số điện thoại này.
Rat_Hue71 at 09/14/2012 10:09 pm comment
Huế bỗng đổ mưa chiều. Mưa trong nắng, nắng trong mưa. Con đường phía trước vòng vèo, uốn lượn giữa mầu xanh cây lá. Trên những sườn dốc thoai thoải thấp thoáng những chùa miếu, những ngôi nhà cổ kính. Mưa không ào ạt, không mịt mù, chỉ đủ để cây lá lướt thướt, ánh lên dưới nắng mầu xanh nõn nà vừa tắm gội. Huế đã ở phía sau... ... Vinh nhớ đến ánh mắt sững sờ của Hà Anh lúc nhìn thấy anh. Một khoảng trời kí ức nào đó ùa về, giăng mờ ánh nhìn. Vinh lặng người trước vẻ yếu đuối, bất lực để rồi thực sự khâm phục khả năng tự chủ của cô. Thoáng bối rối chỉ hai người nhận thấy qua rất nhanh. ... Em rất thích những đoạn viết này. Em chúc mừng anh.
Trần Thành Nhân at 09/16/2012 08:55 am reply
To Bác Lơi: Đúng là em hình dung đường đi lăng Minh Mạng. Ban đầu định cho Vinh rẽ vào một nhà hàng thú rừng, uống rượu và hồi tưởng lại quá khứ, rồi say bí tỉ đến mức nhà hàng phải lần theo cuộc gọi gần nhất để báo Vân đến đón về, nhưng ngĩ đi nghĩ lại Vân không biết lái xe, vậy giao cái xe mấy tỉ vào tay ai bây giờ, ở Huế hình như chưa có lực lượng cứu hộ xe... Vì thế cho Vinh đứng đường. Ai viết tiếp muốn làm gì thì làm khi chiều buông. [img]4[/img]
Rat_Hue71 at 09/15/2012 09:50 pm reply
To Anh Nhân: Em viết bài đó cũng lâu rồi mà. ... To Anh Lợi: Mỗi người cảm nhận mỗi khác mà anh. Lên Đàn Nam Giao rẽ trái lên đường Huyền Trân Công Chúa rồi đi lên 9 hầm, còn đường mà lên Đồi Thiên An như đoạn anh Nhân tả là đường Minh Mạng. Vì dọc theo những con đường dốc này đều có rừng thông, đường có lối đi hẹp nên có cảm giác là giống nhau.
Lợi Trần at 09/15/2012 08:11 pm reply
Anh chưa đủ khả năng cảm nhận được như RH, chỉ nghĩ đến đoạn tả mà RH trích lại, theo anh là Vinh chạy ra ngoài theo hướng Đàn Nam Giao để lên hướng Thủy Bằng (khu Tử Ngục 9 Hầm) thì phải. Đường đi giống lắm. Có phải vậy không RH?
Trần Thành Nhân at 09/14/2012 10:46 pm reply
Thế em có nhận ra đoạn tả cafe lầu Tứ Phương Vô Sự có câu của em không?
THOMOC at 09/13/2012 07:52 pm comment
Phận làm trai hai mươi bến nước! củng may cho hắn không đến nổi "chạy điên " đề rồi đâm vào "bò"- Nếu đâm vào "bò " thì khi nằm viện chắc là vui lắm nhỉ... he he [img]3[/img][img]33[/img]
THOMOC at 09/14/2012 09:06 pm reply
[img]1[/img][img]3[/img][img]5[/img][img]10[/img]
Rat_Hue71 at 09/14/2012 08:51 pm reply
RH biết để không chết liền, [img]21[/img]
THOMOC at 09/13/2012 11:29 pm reply
Ai biết ...chết liền ![img]3[/img]
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 11:25 pm reply
To RH: Thế em có biết không?
Rat_Hue71 at 09/13/2012 11:18 pm reply
Nghe anh Nhân hỏi anh TM búi luôn, hihihi...
THOMOC at 09/13/2012 11:00 pm reply
[img]7[/img] -[img]109[/img]
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 10:49 pm reply
8 bến nước nhiều hơn so với phận đàn bà là những bến nào thế bạn?
Kim Phung at 09/13/2012 01:47 pm comment
Chú viết hay quá , câu chuyện xoay qua tình tiết mới . Chúc mừng Chú nhé . [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 08:52 pm reply
OK Phụng. Hãy nhớ là chúng ta đã cùng nhau làm một việc chung và đã trở thành những người bạn. Cứ thoải mái nhé!
Kim Phung at 09/13/2012 08:19 pm reply
Chú ơi, cháu xin rút lui nhé vì dạo này công việc và học tập của cháu đã chiếm hết giờ rồi chú ạ. Cho cháu thưởng thức những bài viết của cả nhà nhé. [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 05:19 pm reply
Cám ơn Kim Phung. Cháu cho ý kiến về việc viết tiếp vòng 2 ở entry MOM - Ý tưởng...
Nguyen Thi Dung at 09/11/2012 10:09 pm comment
Cháu chúc mừng chú. Chú Nhân viết hay quá, rất hấp dẫn, gay cấn và gợi sự tò mò nữa. Hi, lúc đọc đến đoạn Vinh và Hà Anh quen nhau, cháu cứ tưởng Hà Anh là vợ cũ của Vinh, hóa ra không phải, chứ biết mối quan hệ cụ thể thế nào. [img]41[/img]
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 04:52 pm reply
To All: Mọi người đóng góp ý kiến về việc viết tiếp câu chuyện dở dang ở entry "MOM - Ý tưởng tổ chức..."
Nguyen Thi Dung at 09/13/2012 03:43 pm reply
Vâng, cháu cũng nghĩ nê họp bàn tiếp [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 03:41 pm reply
Chú chưa biết. Có lẽ lại phải mời họp.
Nguyen Thi Dung at 09/13/2012 03:39 pm reply
To chú Nhân: Vậy bây giờ ai sẽ viết tiếp hả chú?
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 03:26 pm reply
To Dung: Rất Huế dạo này buôn bán thua lỗ, quầy báo có nguy cơ bị đóng cửa, buồn chán, không còn mang của ngon vật lạ xứ Huế ra nhử mọi người. Không tin Dung thử gọi khản cổ cũng không thấy RH xuất hiện đâu. [img]32[/img]
Nguyen Thi Dung at 09/13/2012 02:11 pm reply
To chị Hạt Dẻ: Em thì không thể viết về nhân vật có sức lôi cuốn như chị. Em cũng nghĩ là bây giờ nếu không ai xung phong thì chị Rất Huế viết tiếp là tốt nhất. Không biết dạo này chị ấy đâu mà không thấy? To All: Cháu tìm mờ cả mắt mà chỉ biết cực ít thông tin hiếm hoi về Huế, lại vẫn còn sai nữa chứ. [img]9[/img]
Lợi Trần at 09/12/2012 11:16 pm reply
To All: May quá phần tôi viết về nhà hàng Quỳnh Hương & Vĩ Dạ Xưa hoàn toàn do cảm nhận khi ngồi ở đó, Chỉ vì không hỏi bác Google nên tranh cãi với RH đường Nguyễn Tất Thành (trong khi thực tế là đường Nguyễn Sinh Cung) thế mà vẫn còn cãi lấy được: Lúc đường nhỏ là Nguyễn Sinh Cung, mở lớn hơn là Nguyễn Tất Thành (hai vẫn là một)...[img]21[/img]
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 08:02 pm reply
Chính xác là vậy, vì ban ngày phải đi cày. BB đọc "Sông Hương" trên blog này là biết chạy show Huế kiếm ăn ra sao.
Blue Blog at 09/12/2012 07:47 pm reply
Cháu nghĩ chẳng phải em Dung quan sát tốt hay là anh Gúc quá tốt đâu ạ. Mà vì chú Nhân chỉ ngồi Vĩ dạ xưa buổi tối không hà ... [img]15[/img] làm sao nhìn thấy doi đất hình mũi thuyền [img]7[/img]
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 07:14 pm reply
Ơ, mấy chú ơi, chúng ta có thêm một cháu nữa này. [img]21[/img] To Dung: Cách Dung sử dụng công cụ Google Map rất hiệu quả đó. Tôi không nhớ bao nhiêu lần ngồi ở Vỹ Dạ Xưa nhưng lại không hề biết Cồn Hến ngay ở đó. Mới vỡ lẽ ngồi đó buổi tối làm sao biết cái doi đất hình mũi thuyền Dung tả, có chăng là bóng tối phủ xuống dòng sông phẳng như không trôi và tiếng mái chèo gõ mạn thuyền đuổi cá... Thế mới biết người trẻ tận dụng thế mạnh của họ rất tốt.
Hạt dẻ at 09/12/2012 06:32 pm reply
To cả nhà: "cháu" cũng không rành về bất cứ điều gì ỏ Huế nên "cháu" tránh[img]4[/img], chỉ tập trung viết về nhân vật, đâu cần làm khó mình đâu. To Dung: đoạn Dung viết kết nối các chi tiết làm cho câu truyện không bị đứt quãng, điều này mình không làm nổi [img]1[/img], mà đâu phải là câu truyện tả cảnh đâu mà phải tả đường đi Huế nhiều vậy, phần này nhường chị Rất Huế cũng được mờ
Nguyen Thi Dung at 09/12/2012 03:26 pm reply
To Chú Lợi: Cháu không viết tiếp được, bài này chú Nhân để Vinh rành tận ngõ ngách đường ở Huế, cháu viết tiếp chẳng lẽ để Vinh lạc đường [img]20[/img]
Lợi Trần at 09/12/2012 01:53 pm reply
-To Dung: Việc gì phải hồi hộp, Dung cứ xung phong viết là người đầu tiên viết luôn vòng 2. Lúc đó có quyền cho Vinh chọn ai cũng được vì Vinh có cảm tình với cả 2. Bây giờ chưa đăng kí kết hôn với ai...[img]21[/img] - To All: Nếu ai viết tiếp mà cho tất cả sững sờ vì sự việc xoay ngược 180* thì mọi người đừng ngạc nhiên vì cuộc sống vốn dĩ là vậy. Đôi khi chúng ta cứ suy nghĩ thuận chiều...[img]20[/img]
Nguyen Thi Dung at 09/12/2012 01:24 pm reply
To chú Nhân: Vâng, cháu quên mất, hôm qua cũng nhớ ra chi tiết là Vinh đã từng nói với Vân là: chị ấy (vợ cũ) đã lấy chồng rồi. Hi, Hà Anh thì hiện tại không có ai. Không biết 2 người họ quen nhau như thế nào nhỉ? Cháu hồi hộp quá.
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 11:38 am reply
To Dung: "Cô gái ngồi đối diện với anh xoay người sang một bên bên, khuôn mặt thoát khỏi tầm chắn của người con gái mặc áo dài tím. Vinh lặng người." - Trước đoạn này Dung có thể nghĩ như thế. Nhưng chữ "Hà Anh!" đã phủ nhận quan hệ mà cháu tưởng tượng vì chú Thợ Mộc đã cho vợ Vinh tên Yến [img]5[/img]. ---- To BB: Bạn bè, Tình cũ, Con nợ, hay Đối tác ... tuỳ thuộc vào người viết sau. Chia sẻ với mọi người để tránh mâu thuẫn với những người trước tôi phải lập một bảng timeline cho 3 nhân vật với các mốc thời gian trong cuộc đời họ. Ở phần viết của tôi đã rõ Vinh & Hà Anh quen nhau ở Hà Nội thông qua người em họ của Vinh là Chi Mai. Hạt Dẻ cũng đã cài chi tiết Hà Anh lớn hơn Vân vài tuổi... Có lẽ chúng ta sẽ bàn về ai sẽ viết tiếp. --- Sorry việc trả lời muộn vì ở nhà mất mạng.
Blue Blog at 09/12/2012 08:51 am reply
@Dung: không là vợ chồng cũ được đâu em. Vì Vân và H.Anh là bạn thân, ắt phải biết chồng của bạn mình chớ. Kể cả ko dự đám cưới được thì cũng được xem ảnh cưới, ảnh đám hỏi, ảnh đi du lịch chẳng hạn ... Vân ko biết 2 người họ có quen nhau mà. Chị chỉ dám đoán là "tình cũ" thui. Nhưng cũ cỡ nào, tình cỡ nào, dây dưa mức độ nào ... thì chị đang rối quá. Em nghĩ ra được cách nào ko? [img]6[/img]
Lợi Trần at 09/11/2012 08:14 pm comment
Chúc mừng chú! Anh không bình luận về phần Chú đã viết, chỉ thấy truyện nhiều người viết có thể là một truyện ngắn, nhưng cũng có thể trở thành một cuốn tiểu thuyết đấy, tùy thuộc mọi người tham gia quyết định. Anh đã rút lui khỏi cuộc chơi nên không dám tham gia ý kiến. Chúc mọi người tiếp tục Vui khi đã tham gia cuộc chơi này.[img]41[/img]
Lợi Trần at 09/12/2012 01:54 pm reply
Anh vẫn tham gia bình luận mà. Vừa reply ý kiến của mọi người ở trên.
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 11:40 am reply
Có thể mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc diễn biến của câu chuyện, và khi đó bác không viết nhưng thoải mái góp ý.
Blue Blog at 09/11/2012 12:29 pm comment
Đây chính là điều cháu đã linh cảm khi nhân vật Hà Anh xuất hiện. có phải chị MM cũng đã nghĩ đến tình huống này chăng, chị MM?. Câu chuyện đang dần thắt nút, dừng lại thì uổng quá. Nhưng nếu phải dừng lại, người đọc có thể tự cởi nút thắt theo cách của mình, cũng là 1 giải pháp. Mọi người góp ý thêm ạ. Cháu thấy đoạn viết hay, đúng tâm trạng. Cháu xin hết ạ. [img]1[/img]
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 11:51 am reply
To BB: BB cứ gọi thế nào thoải mái là được. Danh xưng không làm tôi trẻ lên hay già đi [img]4[/img]. Kể chuyện vui thôi: Vì tôi làm trong lĩnh vực dịch vụ nên có thói quen gọi những người giao dịch với mình là anh/chị. Có lần một khách hàng nữ kêu toáng lên "Anh ơi, nhìn lại mặt hàng đi rồi hãy gọi Chị". Tôi chưa kịp nói gì thì cậu đi cùng nửa đùa nửa thật bộp luôn "Mấy bà kì thật. Cứ thích em em. Như chồng các bà không bằng" [img]21[/img]
Blue Blog at 09/11/2012 07:45 pm reply
@Hạt dẻ: á à [img]37[/img] tâm trạng/tâm lý chủ nợ-con nợ, thì đúng chuyên môn của BB rùi. Đợt xử lý nợ xấu này lại càng rành. HD nghĩ thế nào í chứ ... BB chưa thấy con nợ nào như anh Vinh cả. HD ơi, BB sang nhà HD hoặc HD sang nhà BB chơi đi , để người lớn còn nói chiện đi. à nhân đây hỏi luôn có muốn BB gọi là cô không? bùn cừi quá, HD gọi chú Nhân là anh, rồi BB dám xưng hô với HD là bạn, vô lễ thế nào í [img]7[/img] [img]9[/img][img]109[/img]
Hạt dẻ at 09/11/2012 07:31 pm reply
to BB: sao đã biết là tình cũ ? có khi anh Vinh nợ tiền của bạn Hà Anh nên nhìn thấy chủ nợ cũ nên mới sợ đến run rẩy chân tay như thế đấy [img]21[/img]
Blue Blog at 09/11/2012 06:35 pm reply
@Hạt dẻ: BB phải né chủ đề "tình cũ" thui, nhạy cảm lắm cơ [img]3[/img], chờ lúc nào nút được cởi lỏng ra thì BB mới dám nhảy vào [img]10[/img]
Blue Blog at 09/11/2012 06:30 pm reply
Hạt Dẻ tầm tuổi BB nhưng ở cơ quan bạn ấy quy định những anh nào đến ngưỡng 100 mới được lên chức chú => dạ, cháu không thay đổi cách xưng hô đâu ạ [img]17[/img]
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 03:53 pm reply
To BB: Dễ đoán câu chuyện sẽ theo hướng này khi Hà Anh xuất hiện. Vấn đề mọi người sẽ sử dụng các dữ kiện có sẵn để phát triển nó như thế nào và phần viết của người trước có gây đủ hứng thú cho người viết sau không. Vì vậy, theo ý kiến tôi lượt sau (nếu mọi người định viết tiếp) theo kiểu "xung phong" - ai thấy có cảm hứng thì "giơ tay". .... Hạt Dẻ tầm tuổi BB nhưng ở cơ quan bạn ấy quy định những anh nào đến ngưỡng 100 mới được lên chức chú [img]21[/img]
Hạt dẻ at 09/11/2012 02:28 pm reply
BB cứ để com riêng tư vào nhà tớ là uki, chúng mình bàn kín heng ^^. Hình như đến lượt BB viết phải không nhỉ ?
Blue Blog at 09/11/2012 02:16 pm reply
BB cũng ko muốn dừng lại. Tò mò muốn biết rồi điều gì sẽ xảy ra đây? Nếu cùng tầm tuổi, thì để BB gọi Hạt dẻ là bạn, nói chuyện thật tự nhiên nhé. Bàn cách đẩy câu chuyện đi phải nói chuyện lâu lâu 1 chút cơ. Bàn bạc chắc là vui và thú vị lắm đây. Nghĩ đến ngay 1 buổi cafe cà kê. HD ơi,BB để nick chat, hôm nào rảnh nói chiện về đoạn cuối câu chuyện, đồng ý ko? [img]7[/img][img]1[/img]
Hạt dẻ at 09/11/2012 01:24 pm reply
Hạt Dẻ (MM) chắc tầm tuổi BB , nếu không chê thì gọi là bạn nha BB ^^. Khi viết mình chỉ muốn xây dựng 1 nhân vật cá tính và nếu có thể đưa vào những chi tiết làm câu chuyện sống động hơn. Mọi người đều viết về nội tâm nhân vật rất tốt. Nhưng ở khía cạnh người ngoài đọc thì sẽ thích những điểm thắt nút cởi nút trong câu chuyện (truyện khác tự sự mờ ^^). Theo ý mình thì vẫn chưa thể kết thúc nổi, đang gay cấn mà, thú vị ở chỗ người tiếp theo sẽ cho chuyện gì xảy ra nhỉ ???
Thuy at 09/11/2012 12:04 pm comment
Hôm nay buồn quá, tâm hồn trống trải và tự nhiên có cảm giác nhớ về Hà Nội, nơi có những người bạn có thể chia sẻ về cuộc sống, về con người, nơi mình tìm được sự đồng điệu... Em nhớ ra một góc để có thể tìm lại được khoảng lắng trong tâm hồn, tìm được mình ở đâu đó và em mở Blog ra đọc. Cám ơn anh vẫn còn viết...
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 05:20 pm reply
Anh prefer sống ở VN. Giống tính bố nên thằng Đức mỗi lần hỏi thích đi du học không là nó lảng. Không biết mấy năm tới trong môi trường các bạn khác đi dần nó có thay đổi không. Lúc đấy không biết ai mua răng không nhỉ, tóc thì hết rùi [img]20[/img]
Thuy at 09/11/2012 04:22 pm reply
Hiện nay có một TA bên Mỹ mà em đã gãy lưng rồi, nuôi thêm KVi nữa thì ngã không dậy được à:). Gia đình Tiến đã định cư bên đó 2 năm rồi, nhà Cường đang làm thủ tục đi tất. Buồn thế đấy anh ạ. Còn mỗi em ở nhà với bố mẹ.
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 03:35 pm reply
Tại anh nghĩ em cho KV sang học từ bậc PT. Nhà Cường và Tiến đi toàn bộ à?
Thuy at 09/11/2012 03:08 pm reply
Hic, em không nghĩ được xa tương lai 10 năm nữa đâu anh ơi! Khánh Vi còn học ở VN hết năm lớp 12 cơ mà:)
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 02:52 pm reply
Vậy nếu T.A không về và K.V lại sang học ở bên ấy, em có quyết định đi vì chúng nó không?
Thuy at 09/11/2012 02:42 pm reply
Em chưa bao giờ có ý định ra nước ngoài ở, mặc dù sau kỳ nghỉ ở Canada, Cường nhà em đã quyết định đi theo Tiến rồi. Em chỉ phải đành ra nước ngoài trong trường hợp một nửa của mình (nếu có) không thể ở VN thôi:)))
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 02:31 pm reply
Vậy nên suy nghĩ thật kĩ nếu định ra nước ngoài định cư nhé [img]39[/img]
Thuy at 09/11/2012 02:22 pm reply
Không có gì đâu anh ạ, cuộc sống của em vẫn bình thường, vui vẻ, happy. Tuy nhiên sống ở trong này em thiếu những người bạn thật sự của mình, thường có những khoảng trống... khó lấp đầy
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 12:16 pm reply
Sao vậy? Sao dạo này em hay buồn? Đâu rồi người phụ nữ tràn đầy nghị lực và năng lượng? Anh mới cập nhật những bức ảnh em ở Mỹ và status "Giá thời gian ngừng lại...". Hãy nhớ "Ở góc này nhớ em không chỉ có riêng anh!" [img]1[/img]
Hạt dẻ at 09/11/2012 10:42 am comment
Em rất thích đoạn anh tả 3 người người gặp nhau lúc đầu, sự luống cuống làm đổ giá để tranh của nhân vật Vinh. Tuyệt ! Các chi tiết đang tới phần khá bí ẩn nên chưa thể kết thúc anh ạ.
Trần Thành Nhân at 09/13/2012 12:08 pm reply
To BB: Lan về với Điệp là tuồng soạn bởi Lợi Trần [img]21[/img]. Việc cho một người con gái xứng đáng được hưởng hạnh phúc như Vân lên nương nhờ của Phật là phương án gây shock. Từ kết cục này sẽ nghĩ ra Vinh và Hà Anh gây tội lỗi gì. [img]21[/img]
Blue Blog at 09/13/2012 09:43 am reply
@chị RH: sau cơn mưa trời lại nắng, cho dù mưa Huế có dai dẳng đến thế nào đi chăng nữa. Chị tin tưởng nha chị [img]8[/img] To all: sao Vân lại phải lên chùa ạ? Vinh và H.anh đã làm chi đâu mà chị Vân tính lên chùa, khổ thế. @chú Nhân: chú ơi, cải lương Lan và Điệp kết thúc là Lan về lấy Điệp hả chú? Cháu nhớ là vở này buồn lắm,khóc lóc suốt, cháu xem lúc còn nhỏ, 1 lần duy nhất, không còn nhớ chi tiết tích này thế nào nữa [img]7[/img]
Lợi Trần at 09/12/2012 11:45 pm reply
To RH: [img]24[/img]
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 11:39 pm reply
To Bác Lợi: Cái gã đeo kính ấy sẽ ca 6 câu vọng cổ "Lan ơi, anh là Điệp đây. Xin em đừng cắt dây chuông, đừng lạnh lùng khép cổng..." và thế là nhân vật của chúng ta khóc nấc lên và mở toang cổng chùa ... như mở toang cõi lòng mình đón nhận ... Điệp. Ôi lâm ly, lâm ly!
Lợi Trần at 09/12/2012 11:30 pm reply
- To RH: Em định lên chùa nào thì comment cho anh Nhân tên chùa ở chế độ Privat nhé, không cha đeo kính ở entry "Người bí mật..." biết được lại mang "cây si" lên đấy trồng thì...khổ em đấy. - To All: Nếu ai viết tiếp mà cho Vân "lên Chùa" thì dù tôi đã rút lui sẽ lại nhảy vào cuộc viết tiếp & sẽ cho Vân "phá giới" vì chưa dứt được "nợ trần"[img]21[/img]
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 10:48 pm reply
To RH: Vậy mọi người sẽ chờ vài ngày tới để đọc reply nhí nhảnh như con cá cảnh của RH vậy. [img]2[/img]. Đấy là đùa. Còn thật là: Mong tâm trạng của em chóng bình ổn.
Rat_Hue71 at 09/12/2012 10:01 pm reply
To Anh Nhân: Ở Huế Chùa thì nhiều lắm nhưng Chùa nữ thì có các Chùa mà RH biết như : Kiều Đàm, Diệu Đức, Hương Sơn, ... ... To All: Xin lỗi cả nhà. Tâm trạng RH không được tốt nên chẳng buồn làm gì cả. Nhưng theo ý riêng của RH thì cho Vân nương nhờ cửa Phật thì buồn quá. Tính cách của Vân không đến nỗi yếu đuối đến vậy đâu ạ. Vào Chùa trong lúc đau khổ đó như là một sự trốn chạy rồi. ... Thấy mọi người bàn luận sôi nổi, RH cũng muốn cố gắng nhưng sao không thể. Cảm ơn BB. Hy vọng vài ngày tới sẽ tốt hơn.
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 08:06 pm reply
To BB: Cứ yên tâm. Để xem RH phản pháo ác liệt ra sao.
Blue Blog at 09/12/2012 07:51 pm reply
@chú Nhân: sao cháu không thấy chị RH comment như mọi khi chú nhỉ ? [img]31[/img] hay chú bê câu hỏi đặt sang hẳn nhà chị ấy đi chú. cái câu "To RH: Xi nhan cho anh tên ngôi chùa nào em thích được không? " í ạ
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 07:33 pm reply
Cái vụ khóc này chắc là Rất Huế rồi. [img]109[/img]. Nếu có "dã man" thế chắc cũng phải tìm ngôi chùa nào đẹp nhất xứ Huế để Vân nương nhờ của Phật. To RH: Xi nhan cho anh tên ngôi chùa nào em thích được không? [img]114[/img]
Hạt dẻ at 09/12/2012 01:43 pm reply
Lên Chùa thì hơi thảm quá, sợ có người khóc anh ạ[img]4[/img]. Anh viết làm cho có người phải hồi hộp chờ đợi diễn biến câu chuyện, em nghĩ thế là thành công. Dù sao cũng đủ mỗi người 1 lượt, hoàn thành chỉ tiêu lúc đề ra rồi, cả nhà cứ ý kiến ý cò mải thoái cho đông vui, cả nhà nhỉ.
Trần Thành Nhân at 09/12/2012 12:04 pm reply
To HD: Em muốn shock đến cỡ nào? Vân lên chùa như Lan trong tuồng "Lan & Điệp"? [img]24[/img]. Đùa vậy nhưng anh cũng nghiêng về ý kiến mọi người cùng bàn để viết vì như vậy mình sẽ tận dụng được ý kiến của các thành viên không tham gia viết tiếp.
Blue Blog at 09/12/2012 08:57 am reply
Vote cho ý tưởng của HD ! Chúc cả nhà 1 ngày vui vẻ nhé
Hạt dẻ at 09/11/2012 07:27 pm reply
Có nên chưng cầu ý kiến cả nhà xem nên cho kêt cục thế nào không anh? Ít ra thì cũng biết để viết cho hết chuyện, không thì đến tết vẫn chưa xong. Sau đoạn anh viết mọi người chỉ biết là HA và Vinh có mối quan hệ gì đó thân thiết, thân tới đâu và đã xảy ra chuyện gì thì chưa ai rõ. Em thấy ý tưởng để câu chuyện kết thúc mà hay thì khó đây. Mờ chỉ là viết chơi chơi thui, mình thích nó vui thì viết vui được mà anh (em thích shock [img]4[/img])
Trần Thành Nhân at 09/11/2012 03:58 pm reply
Thanks em. Comment của em làm cái đầu anh đỡ tối hơn một chút. Liệu câu chuyện này sẽ bàng bạc, buồn buồn hay shock nhỉ?

Nhận xét