Thu Cho Sài Gòn


Không hiểu sao khi dòng đời chảy vào khúc mùa thu, khi một sáng thức dậy bất chợt thấy sương thu trên tóc anh hay suy tư hơn, hay hoài niệm hơn. Thu đang đến ngoài kia và Thu đang đến trên tuổi trời. Len lén, nhẹ nhàng nhưng cũng thật bất ngờ. Lòng thoáng một chút buồn man mác, một chút cô đơn vô cớ. Phải chăng bởi Thu luôn là mùa nhạy cảm. Nhạy cảm như những chiếc lá vàng ngoài kia, chần chừ, níu kéo cố bám cành mùa hạ để rồi trước một cơn gió vô tình thoảng qua chúng rùng mình, run rẩy rời cành, xoay xoay như những quả chuông vàng xôn xao trong gió. Người ta ví cây mùa thu như lòng người đa sầu đa cảm, một chút kỉ niệm, một hình ảnh thoáng qua hay một nét nhạc ngày nào cũng làm ta thấy vị mặn lăn dài trên má. Nước mắt tuổi thu đó em.
Anh đã đến và đã sống với Sài gòn của em. Một Sài gòn hai mùa mưa nắng, một Sài gòn hạ trắng trong nhạc Trịnh Công Sơn. Không biết có đúng không nhưng khi nghĩ về em, nghĩ về Sài gòn anh luôn nghĩ về mùa hạ, một Mùa hạ sôi động tràn sức sống, một Tuổi trẻ đầy ắp hoài bão ước mơ.

Cuộc sống bộn bề lo toan đôi khi làm ta lãng quên, anh biết chứ. Nhưng anh tin vào những giây phút yên tĩnh hiếm hoi, khi rời khỏi dòng chảy hối hả cặp về bến gia đình chúng ta vẫn hướng đến nhau, vẫn lắng nghe lòng mình và ý thức được phía trước sẽ đến một mùa thu, một mùa thu se se lạnh nhắc nhở mình cần cho mọi người, và mọi người cần cho mình.

Sài gòn ơi, những người thân yêu ơi,

Đêm nay, thành phố phương Bắc xin gửi chút heo may se lạnh, gửi tiếng gió lùa lá vàng xao xác vỉa hè, gửi hương hoa sữa nồng nàn quện hơi sương mờ ảo mặt hồ đến thành phố phương nam. Để sáng mai Sài gòn thức dậy muộn hơn, yên ả hơn, để Sài gòn khoác thêm áo gió xuống phố, trầm tư hơn, lơ đãng hơn bên ly cà phê buổi sáng. 

Nhận xét