Entry for March 20, 2008

Quang Tri - Nam mo tuong niem


Sau chuyến đi Quảng Trị, Huế, Đà nẵng về đầu óc đơ như cái máy tính, bấm hoài các phím mà chẳng thấy nhúc nhích. Thức khuya và hút nhiều thuốc lá. Không tập trung, làm việc gì cũng hỏng, cũng tuột khỏi tay…
Trở về sau vài hôm đi vắng, việc cơ quan thì bận, việc nhà thì động đâu hỏng đó. Máy tính bị đơ, loay hoay cả buổi không làm nó chạy, phải nhờ cài lại chương trình. Chưa xong, vợ đã điện thoại nhắc sửa cái bếp gas, trục trặc gì mà nó đánh lửa mồi liên tục, khi đun lúc lom rom, lúc phì phì, nguy hiểm chẳng dám dùng. Dữ liệu máy tính mất sau khi cài lại, muốn tải xuống từ web lưu trữ lại không vào mạng được. Thời buổi công nghệ này óc người giữ ít thứ quá, cái gì cũng kí thác cho bộ óc nhân tạo, kí thác đến lệ thuộc, đến rỗng tếch cái đầu. Thế nhưng những đè nặng trong tim nhiều lúc chẳng biết kí thác vào đâu.

Khắp nhà oang oang tiếng chị giúp việc. InfoT.V cho một mầu đỏ rực: VnIndex tiếp tục rơi tự do. Bài kiểm tra của con chữ vừa xấu, điểm vừa thấp, sai be sai bét. Cáu bẳn như bình mắm vỡ. Vợ thấy vậy nên lảng xa, lẳng lặng lau quét chỗ mắm bốc mùi.

…Vợ có đoán ra không, mình chẳng hỏi, và cũng chẳng giải thích. Biết nói gì khi vẫn chưa lấy lại thăng bằng, vẫn cần thời gian để quên đi những tiếng nấc tắc nghẹn, cần thời gian để khô đi nước mắt và nước mũi nhoè nhoẹt trên mặt. Thật sự cần những giây phút yên tĩnh, như lúc chị gái lẳng lặng đặt vào tay chiếc khăn giấy, lẳng lặng bỏ đi để mình ngồi lại, châm điếu thuốc, cố trấn tĩnh. Ngọn tháp trước mặt vút lên trời Quảng Trị xanh ngắt. Mình không kìm được…

Biết mình xử sự vô lối, nhưng không sửa được. Mình là gã đàn ông như vậy. Bao lần hô quyết tâm học cách chữa bếp gas, sửa xe máy, cài máy vi tính... nhưng rốt cục chẳng tiến được một bước.

Bây giờ thì hít một hơi thật sâu để phổi cấp thêm ôxy cho máu lên não. Đứng dậy. Việc gì làm trước đây? Đến đứa trẻ con cũng bảo phải sửa bếp trước, nếu không muốn bữa tối gặm bánh mì với thịt nguội. Cái mớ dữ liệu máy tính để sau.



Nhận xét