Góc khuất sáng mùa hè

Buồn ngủ dù không thức đêm xem bóng đá. Quãng đường chạy xe luồn lách đến cơ quan vẫn không gỡ sạch đám mạng nhện dính trên mắt. Không vội vã leo lên văn phòng kiểm tra mail như mọi ngày, ra góc khuất ưa thích mong xua cơn ngủ bằng khói thuốc.
Không khí buổi sáng trong lành. Cây xanh, gió mát và tiếng chim. Một chiếc xe lăn chở người bệnh đi dạo. Một cụ bà oặt ẹo giữa vô số đệm, gối lót bên dưới, xung quanh, trên đầu, dưới chân. Các loại ống thở, ống thải bò loằng ngoằng trên mặt, bên người cụ. Mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cụ không phản ứng gì với những tiếng động xung quanh. Một gường bệnh di động.

Cây mùa đông trong buổi sáng màu hè. Sức lực, trí nhớ đã trút hết xuống, như lá cuối thu. Thưa thớt vài chiếc còn lại cong queo, khô quắt. Chỉ một cơn gió vô tình cũng lấy chúng khỏi những cành khẳng khiu đen đúa… Hơn ba năm rồi không còn bố. Hơn ba năm rồi mấy anh em không còn thay nhau túc trực. Mùa hè có thể đưa các con đi nghỉ cùng nhau. Không còn phảng phất trên tay, trên quần áo mùi nước tiểu. Ở nhà, ở chỗ làm. Ôi mùa đông đời người! Có những lúc mệt mỏi đến bấn loạn, tưởng như sắp gục xuống. Mỗi lúc như thế nụ cười rạng rỡ của các con nơi cổng trường lại tiếp thêm sức lực, thêm yêu thương. Ý nghĩ u ám về mùa đông tan đi trong ánh xuân ngời sáng nơi các con... Đến một ngày ta sẽ già yếu, ốm bệnh như bố và các con ta sẽ …

Lần ấy bố nguy kịch. Hoàn toàn mất phản xạ, yếu ớt, mong manh. Tấm thân nhỏ như một đứa trẻ run bần bật, bàn tay quờ quạng lẩy bẩy. Hình như những người đã khuất vây quanh bố. Bố nhìn thấy họ, nghe thấy họ gọi và ú ớ đáp lời… Chưa bao giờ thấy sợ như thế, chưa bao giờ thấy cõi âm gần như thế. Ôm chặt bố trong tay, hàng tiếng đồng hồ. Ôm chặt từng hơi thở dốc. Cho bố đỡ sợ, cho mình đỡ sợ… Lần ấy bố vượt qua được. Và hiểu rằng trên đời này chẳng còn điều gì đáng sợ.

Một sự mầu nhiệm nào đó đã xảy ra. Sau những tháng ngày nằm bệnh, bố tự ngồi dậy, dọn dẹp chăn màn xung quanh. Cái dáng ngồi của hàng chục năm về trước bất chợt gặp lại. Lạnh người. Bố lật chiếu lấy những tờ báo cũ, tìm kính đeo vào và đọc. Kìm chế sự kinh hãi, thử một trắc nghiệm. Bố đọc từng dòng báo, tỉnh táo và rành rọt… Dường như khi bước vào cái chết, sức lực và trí óc con người dồn tụ lại để bùng lên, như ngọn lửa cháy lần cuối trước khi tắt. Chỉ có thể giải thích như vậy. Hôm sau bố nằm bệnh trở lại, và yếu dần, yếu dần….

Tôi không ngạc nhiên khi gặp chiếc xe lăn ở góc khuất ưa thích của mình. Mấy cô điều dưỡng viên đưa cụ tới chỗ này theo lời đề nghị của chúng tôi. Trước đó các cô đẩy chiếc xe loanh quanh trong khoảng sân vườn nơi một loạt các nhà hàng, shops sang trọng nhìn ra. Cái gường bệnh di động này phá hỏng bữa sáng lãng mạn của không ít người. Họ rơi từ khoảng trời dìu dặt âm nhạc về mặt đất nghiệt ngã. Một lần có thể nhìn đi nơi khác, lần khác có thể nhắm mắt lại, nhưng không thể làm mãi như thế. Ấn tượng cho một ngày mới, tuần mới, tháng mới không phải như thế…

Tôi rời thật xa khỏi chỗ mình thường đứng, phần vì thấy ái ngại trước tình cảnh người bệnh, phần sợ khói thuốc làm cụ và hai cô bé điều đưỡng viên khó chịu. Hai cô nhìn về phía tôi bằng một ánh cười. Không nói nhưng họ biết tôi. Cách đây mấy hôm tôi buộc phải nói chuyện với chủ của các cô, một đại gia giầu có sở hữu nhiều chiếc xe siêu sang. Quá khó để mở đầu câu chuyện tế nhị. Tôi đã chuẩn bị trước để nghe những tiếng gầm từ phía bên kia đầu dây. Đại gia đã bỏ ra cả một đống tiền để thuê căn hộ cao cấp này cho ba cô điều dưỡng viên chăm sóc mẹ. Cuộc trò chuyện hôm ấy của tôi đầy những quãng ngập ngừng. Khi nói chuyện tôi nghĩ về bố nhiều hơn nghĩ tới chiếc xe lăn kia. Bối rối, ngập ngừng rồi tôi cũng hoàn thành cái việc được giao…

Điếu thuốc trên tay sắp hết. Nắng đã gắt. Cô bé điều dưỡng cúi xuống lấy chiếc khăn chùi dãi dớt lòng thòng bên miệng bà cụ, rồi hai cô đẩy xe ra về, không quên hướng một nụ cười về chỗ tôi đứng.

Cơn buồn ngủ không còn. Dụi điếu thuốc vào gạt tàn, tôi rời khỏi góc khuất. Trước mắt tôi vuông vức một nấm cỏ, mỗi lần đến đó tôi muốn giang đôi tay nhỏ bé của mình ôm vào lòng, như từng ôm bố...


Rat_Hue71 at 08/30/2012 10:53 pm comment
Đúng là một góc khuất cả trong hiện tại và quá khứ. Những bài viết của anh thường làm cho người khác suy ngẫm. Một sự suy ngẫm cần thiết trong cuộc sống.
Trần Thành Nhân at 08/31/2012 08:40 am reply
"Đời phù du ấy mà" - cái gã bạn học "đại gia" mặc áo xanh mà em nhầm với anh thốt lên như thế.
THOMOC at 07/01/2012 02:11 am comment
không thấy chổ mô hết! ghé tạm góc khuất ngồi ngẫm nghỉ vậy !@
Trần Thành Nhân at 07/01/2012 08:53 am reply
Nhiều suy tư nên ngủ muộn thế bạn. Mấy hôm nay tâm trí mình cũng NẶNG lắm, dù mọi chuyện vẫn bình thường. Blog hiện không post được bài. Khi nào trục trặc kĩ thuật xửa xong, bạn có đọc được cũng đừng ngạc nhiên nhé.
Lien at 06/29/2012 11:05 pm comment
that ra toi moi lam quen voi may vi tinh nen toi khong duoc hieu biet nhieu ve cach su dung co luc toi thay minh vung ve nhung toi mo va doc nhung gi anh viet voi rieng toi cam nhan thay hay va y nghia cau noi cua anh va hieu rang tren doi nay chang con dieu gi dang so that rat dung ai da trai nghiem qua giay phut ay moi hieu sau sac dieu anh noi.cam on anh
Trần Thành Nhân at 06/29/2012 11:49 pm reply
Sử dụng máy vi tính một thời gian sẽ quen. Chị đừng nghĩ mình vụng về. Dù Chị viết không dấu tôi cũng đọc được. Tôi trân trọng những chia xẻ rất chân thật của Chị. Từ lần đầu tiên Chị để lại lời bình luận tôi đã nhận ra điều ấy. Tôi xin phép đổi cách xưng hô như thế vì nghĩ Chị cũng ở cùng lứa tuổi với tôi. Cám ơn Chị.
Lợi Trần at 06/29/2012 01:58 pm comment
Nghe Chu tra loi moi nguoi, A ua nuoc mat...
Lien at 06/29/2012 04:02 am comment
doc doan anh vietchua bao gio thay coi am gan nhu the...cho bo do so ...cho minh do so...toi cung co cam giac ay khi om chat me chong minh de ba bot so hai luc do toi nghi minh manh me lam nhung ba cung van ra di trong vong tay cua toi ...toi cam giac trong rong va im lang chot thay minh nho be
Trần Thành Nhân at 06/29/2012 08:41 am reply
Đúng là đã trải qua nên bạn đọc ra ngay câu xúc động nhất trong entry này. Các cụ gọi cái động tác quờ quạng ấy là "bắt chuồn chuồn" bạn nhỉ. Khi đứng ở ranh giới cõi bên kia người già nhìn thấy những điều ta không thấy. Những người đã khuất về đón họ... Vì thế tôi mới viết "Và hiểu rằng trên đời này chẳng còn điều gì đáng sợ."
213132 at 06/28/2012 08:56 pm comment
cám ơn bác nhiều ... thực ra e ko biết uống cafe bác cho e ly nước suối là e thank bác nhiều rồi
Rat_Hue71 at 09/01/2012 09:13 pm reply
Sorry anh Nhân vì lúc trưa em comment nhầm, cho phép em xoá đi nhé. Em biết anh không xót của vì anh vẫn mua mấy gói cafe pha sẵn, chỉ là em thấy pha cái nào cũng phải pha : pha nước , pha cafe, nên em hỏi vui chút xíu thôi mà. Vậy là em biết yếu điểm của anh rồi đấy nhé, nhưng không sao, có những cái tuy là yếu điểm vẫn nghe rất dễ thương, như câu này của anh chẳng hạn, hìhì...
Trần Thành Nhân at 08/31/2012 07:23 am reply
To RH: Không phải là anh xót của, mà là không muốn khách mới tới chơi lần đầu biết yếu điểm của mình.
Rat_Hue71 at 08/30/2012 10:41 pm reply
Trời, mời cafe mà nghe người ta nói không biết uống cafe, thế là nhẹ cả người... Sao lạ vậy anh Nhân? Mời mà lạy trời người ta đừng uống thì phải, [img]21[/img]
Trần Thành Nhân at 06/28/2012 09:05 pm reply
Bạn nói thế tôi nhẹ cả người. Thú thậy tôi không biết pha cafe đâu. Thấy Thợ Mộc nói có khách đến chơi nên mua sẵn một ít instant cafe để bên cửa sổ. Gì chứ nước suối thì nhà có sẵn mà. Vô tư đi.
213132 at 06/28/2012 06:57 pm comment
nghe bác thợ mộc giới thiệu e sang nhà bác tìm góc khuất .... trái đất tròn mà làm sao có thể tìm đc một góc nào để trốn phải ko bác??? thôi thì đành đối diện thôi bác ạ... mong e cũng có thể qua như bác ....chúc bác vui vẻ ...
Trần Thành Nhân at 06/28/2012 07:59 pm reply
Tôi có nhìn thấy lời giới thiệu ấy. Và vui vẻ chào đón bạn. Có cafe mời bạn nữa cơ. Nếu thấy nhạt, đừng ngại nói để tôi pha tách khác nhé. [img]1[/img]
TUẤN TRỌC at 06/22/2012 04:18 pm comment
Bác viết văn ác thật! Em thích văn bác! Văn là phải...văn!
Trần Thành Nhân at 06/22/2012 07:33 pm reply
Cảm ơn Tuấn! Nói thực lòng được người làm nghề nói thích ... cũng thấy thích. Và cũng rất thực lòng khi thấy ngượng. Viết văn là một cái gì đó cao hơn thế.
Nửa Đời Hư at 06/21/2012 08:29 pm comment
TỐI AN LÀNH NHÉ !
THOMOC at 06/21/2012 07:44 pm comment
Khi ta vẽ lên đời một gam màu tối ! Là khi ta trút bỏ một niềm riêng!
Trần Thành Nhân at 06/21/2012 07:58 pm reply
Khi ta vẽ cuộc đời bằng một gam mầu tối Bởi những mong tìm ánh sáng niềm tin.
THOMOC at 06/21/2012 07:41 pm comment
Bài này hay lắm ! phải nói rằng hay + nghệ thuật
Trần Thành Nhân at 06/21/2012 07:59 pm reply
Bạn khen quá rồi. Đã hình dung phần nào công việc của mình chưa?
Lợi Trần at 06/19/2012 05:17 pm comment
Góc Khuất hay những khoảng lặng dễ làm người khác lặng người. Dạo này nhiều gam trầm quá. Chú làm anh ứa nước mắt vì nhớ Bố.

Nhận xét