Độc thoại bên cửa sổ





- Này chú kia, sao chú cứ ra đây phơi nắng thế? Ra đây tôi bảo! Tôi băm bèo ông ấy cũng đánh, cho lợn ăn ông ấy cũng đánh. Đây này, đánh xưng cả đầu đây này. Chú có nhìn thấy không?... Ra đây tôi bảo! Nó không cho ăn đâu. Ốm cũng mặc kệ. Có được ra ngoài đâu... Bố chết lâu rồi. Muốn bố đánh cũng không được. Tôi nhớ bố lắm!...

Khuôn mặt thứ hai ngó ra sau bức rèm. Một cái xua tay, một cái lắc đầu. Rồi cả hai khuôn mặt biến mất sau cửa sổ. Dập thuốc và bỏ đi.

Only at 08/17/2012 02:26 pm comment 
đọc cái này làm em nhớ đến mẩu hội thoại với bà nội của em, (lỗi font mà em sửa mãi k đươc) http://blog.yahoo.com/_DPCCCAUGAXGS7SQG4PCPWECTSQ/articles/169000/index
Lien at 06/29/2012 11:17 pm comment
tuoi gia den that dang so nhat la phu nu co le boi vi von di phu nu yeu duoi va nhay cam mot ngay nao do toi mong sao vao day doc nhung gi anh viet co nhung bai vui ve hom hinh mot chut duoc khong anh ?
Trần Thành Nhân at 06/30/2012 12:02 am reply
Có lẽ Chị đọc trúng vào những bài suy tư thôi. Có những bài kể chuyện con cái, gia đình cũng vui ra phết. Hồi học tiểu học các cháu hay mang những chuyện cười ở lớp về kể trong bữa ăn. Ngộ nghĩnh và đáng yêu ra phết.
Lien at 06/29/2012 12:13 pm comment
cam on toi hieu roi mot ngay nao do cung o goc do anh khong con thay cu ba do nua toi tin anh cung co mot cam xuc rieng cua minh dung khong
Trần Thành Nhân at 06/29/2012 12:27 pm reply
Vâng. Đúng là vậy.
Lien at 06/29/2012 03:52 am comment
mot dem toi khong ngu duoc mo ra doc bai doc thoai ben cua so .toi khong hieu y nghia bai nay giai thich dum toi nha .
Trần Thành Nhân at 06/29/2012 09:03 am reply
Bạn không cần phải tìm điều gì sâu xa đâu. Đơn giản là tôi ghi lại những gì đọng lại trong đầu thôi. Tôi ra chỗ ấy hút thuốc vài ba lần trong ngày. Sau khung cửa sổ có một cụ bà. Già và lẫn lắm rồi. Có lần thấy tôi, cụ còn hắt nước xuống và lẩm bẩm chửi. Lâu thành quen. Cụ cứ độc thoại bên cửa sổ như thế. Hư hư, thực thực. Tôi ấn tượng câu cụ nói: "Bố chết lâu rồi. Muốn bố đánh cũng không được. Tôi nhớ bố lắm!..." Nếu anh con trai, chị con dâu cụ biết tôi kể mẩu độc thoại này thì họ cũng không lấy gạch đá ném đuổi tôi đâu. Lần nào thấy cụ nói chuyện (một mình) là họ lại ngó ra, nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi nghĩ, lúc nào đấy, khi đứng ở ranh giới với cõi bên kia, cụ sẽ cầm tay họ và nói: "Mẹ thương các con lắm!"

Nhận xét